Chương 13: Đêm thật dài (H)

Hai nữ nhân nhan sắc tựa như tiên nữ tay trong tay sánh vai bước đi trong đêm thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của khách qua đường cùng nhiều tiếng bàn tán xung quanh. Nhã Đường trong lòng bồn bề dậy sóng, khẽ cắn môi dưới, tay muốn rút về nhưng mấy lần không được đành mặc kệ để tay yên vị trong bàn tay lạnh lẽo kia. Hai người vẫn cứ đi, không ai nói một lời nào , không gian trở nên im lặng đến đáng sợ. Đêm đã bao trùm khắp nơi, đèn đường đã mở át đi ánh sáng của mặt trăng trên cao, gió lạnh từ bốn phía cũng bắt đầu ngao du đây đó. Hơi lạnh truyền đến khiến Nhã Đường khẽ run, cả người có chút co lại. Chuyển động nhỏ liền được người kia cảm nhận ra, bước chân nhanh hơn một chút, hướng đi cũng chuyển.Hai người đứng trước một chiếc lamborghini veneno hai cửa bóng loáng màu bạch kim hệt như màu váy của Tuyệt Nghi. Tuyệt Nghi mở một bên cửa xe, nhìn người bên cạnh một cái, giọng nói vẫn lạnh nhạt ra lệnh

''Lên xe''

Chờ khi Nhã Đường đã ngồi vào xe , cô mới di chuyển qua ghế lái của mình. Hai người ngồi trong xe, không khí đúng là ấm hơn bên ngoài, nhưng sự im lặng có phần tăng thêm độ đáng sợ. Nhã Đường có chút lúng túng, cô ta đứng trước mặt biết bao nhiêu nhận vật nổi tiếng, nói mình là bạn gái của cô ta, chưa kể đến phóng viên không biết đã chụp được những thứ gì, cô quay đầu hướng ánh mắt về phía Tuyệt Nghi , mong nhận được một lời giải thích.

''Này''

Một thanh âm bất chợt xuất hiện trong lúc yên tĩnh cũng làm người ta giật mình, sợ hãi. Tuyệt Nghi nghiêng đầu, ánh mắt màu tím lóe lên tia nghi vấn hướng về Nhã Đường

''Chuyện…khi nãy…''

''Là thật''

Thật? Tim Nhã Đường đột nhiên mất đi nhịp đập vốn có, nó đập liên hồi, cảm giác này không những không khó chịu mà ngọt đến lạ thường

''Tổng tài…ưm…''

Hành động luôn luôn rất thực tế. Tuyệt Nghi nhướng người khỏi ghế, dùng môi chặn môi đang hé mở của Nhã Đường, cô ôn nhu như nước, nhưng cũng mạnh mẽ nóng bỏng như lửa. Hàm răng trắng vì không chịu được công kích của đối phương, phất cờ trắng đầu hàng, hé mở nghênh đón cái lưỡi dẻo vẹo vào tàn phá bên trong. Tuyệt Nghi nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy chiếc lưỡi còn dư âm của rượu vang. Cảm giác lạ xuất hiện như một dòng điện chạy khắp người làm Nhã Đường tê dại, khí lực tựa hồ mất đi. Hai đầu lưỡi mãnh liệt giao hoan ở cùng một chỗ, to gan cuốn lấy nhau, cũng vì vậy mà trên khóe môi vương lại ít nước bọt. Nụ hôn triền miên không dứt đánh động đến du͙© vọиɠ, hai tay Tuyệt Nghi đã nhanh chóng đặt lên nơi căng tròn, có chút thô bạo xoa nắn, dường như bị ngăn cản, mày khẽ nhíu, không hài lòng luồn tay ra phía sau, chính thức xóa bỏ thứ cản đường. Tuyệt Nghi rút lưỡi ra kéo theo sợi chỉ bạc, nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước rơi xuống khắp nơi, thẳng đến xương quai xanh mà gặm nhấm

''Ưm…….ưm….''

Nhã Đường vì bị trêu chọc mà cất ra vài tiếng ngâm nga câu hồn người khác. Trước ngực đột nhiên thấy lạnh, Nhã Đường khẽ nhìn xuống, phát hiện váy của bản thân đã bị kéo xuống ngang bụng, khuôn mặt đã đỏ nay lại nhiễm thêm một tầng. Cô cố gắng đè nén sự nóng ran khắp người, thanh âm có chút run rẩy, ngượng ngùng

''Tổng tài…ư..ưm…đây là trong xe….ưm…''

Tuyệt Nghi khựng lại, ngẩng đầu, nhìn người bên dưới vì kí©h thí©ɧ mà khuôn mặt trắng nõn giờ biến thành một quả cà chua chín, hít thở cũng rối loạn. Con người màu tím lóe lên, khóe miệng giơ cao tạo ra nụ cười như có lại như không

''Vậy thì về nhà''

****Ta là phân cách tuyến -_- nhìn xuống phía dưới nhìn ta làm gì****

Chiếc giường cỡ lớn nằm trong một căn phòng rộng màu chủ đạo là đen và trắng. Đầu giường có treo bức tranh , trong tranh vẽ chìa khóa đang cắm vào một khối vuông xung quanh là sấm chớp chực chờ nuốt chửng. Căn phòng to lớn vốn chỉ có yên ắng nay đột ngột bị lấp đầy bởi thanh âm ám muội

''A…a….ư…ưm…ưmm….''

Tuyệt Nghi vùi đầu vào hõm cổ Nhã Đường, in lên đó vô số ấn ký , rồi lại điên cuồng nhấm nháp xương quai xanh như một món mỹ vị, hai tay không nhàn rỗi, sớm đã ở trên hai khỏa căng tròn mà xoa nắn. Váy Nhã Đường sớm bị Tuyệt Nghi thẳng tay xé bỏ, toàn bộ cơ thể trắng đều bại lộ, khiến ai kia càng thêm bộc phát thú tính đến cường hãn. Tuyệt Nghi từ xương quai xanh một đường thẳng đến nơi mềm mại, ngậm lấy viên ngọc hồng phấn trước ngực mυ"ŧ, tay lại ôn nhu vuốt ve viên phấn hồng đối diện. Đầu lưỡi linh động, quấn lấy viên ngọc nhỏ, rồi thả ra, lâu lâu qua lại liếʍ mυ"ŧ

''Ân….a…tổng tài…..a…..ưm….''

Nhã Đường hoàn toàn không có biện pháp để khống chế bản thân, cảm giác khô nóng mãnh liệt hơn bao giờ hết, cô buông khí giới, chấp nhận khuất phục. Hai tay vòng lên ôm lấy người đang khuấy động trước ngực mình, vì du͙© vọиɠ mà nói năng lung tung

''Muốn…ưm…tổng tài….ân..ưm…''

''Gọi Nghi''

Thanh âm Tuyệt Nghi khàn khàn, dùng răng khẽ day nụ hoa đào đang ngạo nghễ dựng đứng

''A…..Nghi…muốn em…Nghi….''

Tuyệt Nghi nhếch môi, để lộ ra nụ cười hài lòng. Đầu lưỡi luyến tiếc rời xa nơi mềm mại, di chuyển dần xuống phía dưới, đi qua nơi nào liền để lại dấu vết rõ nét thể hiện quyền sở hữu bá đạo. Ngọn lửa du͙© vọиɠ như được thêm dầu bốc cháy thiêu rụi mọi thứ, Tuyệt Nghi cởi chiếc váy trên người vứt vào góc phòng, hai thân thể trần trụi trắng nõn lao vào nhau, quấn quít lấy nhau, cảnh xuân đầy rẫy.

''A…Ưmm…..ân…''

Cảm giác khắp thân thể khó chịu, toàn thân nóng bỏng, bứt rứt, loại cảm giác này thật giày vò, Nhã Đường ôm chặt người bên trên, miệng không ngừng ngân nga những thanh âm rêи ɾỉ động lòng người. Tuyệt Nghi đem hai chân Nhã Đường tách ra, đem nơi tam giác ngược bí ẩn hé lộ, Nhã Đường cắn chặt môi dưới, khuôn mặt chẳng khác gì một con tôm vừa luộc nóng hổi đỏ ửng. Hang động sau khu rừng rậm rạp cực kỳ ẩm ướt, hạt đậu sưng tấy kí©ɧ ŧìиɧ, Tuyệt Nghi dùng tay đυ.ng chạm làm Nhã Đường giật bắn, cả người xụi lơ.

''Chỗ này phải không? Hay chỗ này?''

Tuyệt Nghi cong cong khóe miệng, ngang tàng khi dễ Nhã Đường, đôi tay thon dài chia nhau ra hành động, một trên một dưới mạnh mẽ tàn sát

''Ưm….ân…không….chỗ đó…ưm…a…''

''Hừm?''

Tựa như chưa thỏa mãn, Tuyệt Nghi đem hai chân của Nhã Đường khoác lên vai, toàn bộ cảnh xuân thuận lợi bày ra trước mắt, chiếc lưỡi tinh nghịch nhẹ nhàng lướt qua nơi cấm mật, vừa chạm lại rút ra, rồi lại liếʍ nhẹ, như mèo vờn chuột. Nhã Đường vì du͙© vọиɠ che mờ tất cả, cảm giác vừa có lại mất, thân thể vặn vẹo như rắn nước, ưỡn người lên mong nhận được chút sủng hạnh. Tuyệt Nghi híp mắt , con ngươi màu tím ma mị, ý cười trên môi nồng đậm, hai tay luồn lên bên trên không chút lưu tình nắn bóp, đem viên ngọc hồng trước ngực hành hạ một phen, chiếc lưỡi tiếp tục trêu chọc hạt đậu nhỏ, khiến cho cửa động ngày càng ướŧ áŧ.

''Nghi….muốn em….ưm….liền…muốn em….''

Tuyệt Nghi chồm lên phía trên , môi cùng môi chạm nhau, lưỡi cùng lưỡi quấn lấy nhau, cô đưa tay xuống xuyên qua khe hở giữa bụng chạm đến cửa động ướŧ áŧ, ngón tay nhẹ thúc vào

''Ưm…a….aa…''

Dị vật tiến sâu vào trong cơ thể, du͙© vọиɠ khi nãy đột nhiên biến mất, chỉ còn lại sự đau đớn dưới hạ thể truyền tới, Nhã Đường mắt nhắm chặt, hai tay vô thức vịn chặt vai Tuyệt Nghi, móng tay cắm sâu vào tấm lưng trơn bóng, chân mày nhíu chặt, răng cũng nghiến lại, cả người đều toát hết mồ hôi, thật đau! Cảm nhận được sự khít chặt ở bên dưới, Tuyệt Nghi ôn nhu hôn lên trán, mắt, mũi, cằm, âu yếm hôn lên từng tất thịt

''Ngoan, rất nhanh sẽ không đau''

Tuyệt Nghi một lần nữa chôn mặt vào cổ Nhã Đường, vô vàn nụ hôn rơi xuống, cùng vô số trái dâu nhỏ xinh xuất hiện. Rời khỏi cổ, liền đoạt lấy môi, day dưa cùng một chỗ, tay còn lại nào chịu rỗi rãi nhanh chóng mò đến nơi mềm mại nắn bóp. Nhã Đường hừ một tiếng, cơn đau dần tiêu tan cảm giác khô nóng lại được nhen nhóm

''ưm…ư….ân….Nghi….''

Thân thể bên dưới có chút thả lỏng, Tuyệt Nghi cử động ngón tay thăm dò hạ thể, nhận thức được Nhã Đường đã không còn đau đớn, cô mới luân động ngón tay, ra vào cửa động chậm rãi.

''Ưm…a…thật lạ…ưm…''

Đau đớn hoàn toàn không còn, một cảm giác lạ lan tỏa khắp lý trí, Nhã Đường rêи ɾỉ , thanh âm kiều diễm nghe đỏ mặt tía tai. Tuyệt Nghi mỉm cười, mặt đầy ý vị chọc ghẹo, tay dưới hạ thể liền ngừng lại, giọng nói trầm đi

''Ngừng nhé?''

''Không….đừng mà…ưm…ư…''

Du͙© vọиɠ hoàn toàn điều khiển mọi thứ, Nhã Đường vì Tuyệt Nghi dừng lại, thân thể phi thường khó chịu, cô liên tục vặn vẹo eo nhỏ, hi vọng người kia tiếp tục. Tuyệt Nghi chậm chạp chuyển động, làm Nhã Đường gần như phát điên, cô ôm lấy cổ Tuyệt Nghi kéo xuống, vụng về hôn lên môi Tuyệt Nghi, ngây ngô dụ dỗ lưỡi của cô.

''Yêu tinh''

Tuyệt Nghi khàn giọng thốt lên hai chữ, tầng suất dao động tay liền tăng nhanh, môi lại áp xuống đôi môi đã sưng đỏ của Nhã Đường cùng nhau thưởng thức vị ngọt của đối phương

''Ưm….ư…..ân…ưm….''

Kɧoáı ©ảʍ đánh úp, môi lại bị Tuyệt Nghi chiếm hữu những thanh âm rên rĩ đành tích tụ trong cuống họng, Tuyệt Nghi di chuyển tay mỗi lúc một nhanh, cửa động càng thêm ướŧ áŧ, va chạm tạo ra tiếng động ngại ngùng bao trùm căn phòng chán ngắt

''Nghi….ưm…..Nghi….thật tuyệt….Nghi…ưʍ..a..a''

Tuyệt Nghi ngậm lấy viên ngọc trước ngực, thô bạo cắn xuống, tay gia tăng vận tốc, ra vào cực nhanh trong hang động ướŧ áŧ, Nhã Đường vì kí©h thí©ɧ quá lớn, cả người co quắp, đem hai chân xiết lại, liều mạng rêи ɾỉ. Hạ thể đối phương căng thẳng, một lực vô hình như hút ngón tay của Tuyệt Nghi vào, cô biết Nhã Đường sắp đến cực hạn liền gia tăng thêm lực, miệng từ cắn chuyển sang mυ"ŧ lấy ngực. Nhã Đường bấu chặt vào vai Tuyệt Nghi, điên cuồng gào thét

''Aaaaaa….ƯM…..''

Tuyệt Nghi nhanh chóng rút ngón tay ra, một dòng suối mang theo ít màu đỏ chói mắt thấm ướt ga giường, Nhã Đường hô hấp gấp gáp, toàn thân liền trở nên mệt mỏi, giơ tay nhấc chân cũng khó khăn, ai đó ôm cô vào lòng, ôn nhu hôn lên trán cô, giúp cô lau những giọt mồ hôi trên khuôn mặt, lòng cô thật ấm áp, cô rúc vào lòng Tuyệt Nghi cảm nhận loại cảm giác tuyệt vời này. Nhã Đường vừa định tìm đến lão Chu nói chuyện, bên tai liền nghe có thanh âm nho nhỏ truyền đến

''Đã ngủ chưa?''

''Chưa..''

''Hay quá, chúng ta vận động chút đi''

''Không…ưm….''

Kháng nghị thất bại, trong căn phòng một lần nữa bị cảnh xuân cùng tiếng rêи ɾỉ lấp đầy

******************************