Sáng sớm, ánh nắng chan hòa muốn ùa vào căn phòng nhưng đã bị tấm rèm cản lại. Chiếc giường trắng tinh sau một đêm nồng nhiệt đã vấy vài chút màu đỏ. Người con gái sớm đã tỉnh dậy từ lâu, ánh mắt như vô hồn nhìn vệt đỏ trên giường ấy.
Bây giờ cô không còn trong sáng nữa, cô đã bị vấy bẩn… Thứ quý giá nhất của một người con gái vậy mà lại bị một tên nam nhân vô sỉ cướp đi. Những giọt nước mắt lúc này không đủ để chảy ra, không đủ để diễn tả được sự đau đớn và tuyệt vọng.
Y Nguyệt khẽ kéo chiếc chăn mỏng che lấp lên cơ thể mỹ miều đầy dấu tích đêm qua, đặt chân xuống nền đất mát lạnh… một cảm giác đau đớn truyền từ thân dưới lên trên não, rất đau, vô cùng đau, tới nỗi cô phải kêu lên một tiếng “A!”
Cánh cửa nhà tắm đột ngột mở, khuôn mặt của Cố Duật Hoành khá lo lắng, anh đưa tay ra muốn đỡ nhưng cô lại lạnh lùng né tránh, quăng thẳng vào mặt anh câu nói như cứa vào tim: “Đừng động vào tôi.”
Y Nguyệt nhặt những bộ quần áo rơi vãi trên sàn, đi vào nhà tắm. Đối mặt với nam nhân lúc nãy, cô cảm thấy vô cùng ghê tởm và muốn tránh xa. Kể từ đêm đó, những hành động đó đã khiến cô triệt để quên đi tất cả mọi điểm tốt của anh. Bây giờ anh với cô mà nói là một khoảng cách xa vời vợi.
Ngước mặt nhìn vào gương, những vết hôn trên cổ càng khiến cô muốn khóc. Dù có rửa mạnh thế nào cũng không mất đi được dấu tích ấy.
Quần áo nằm ngang dọc trên sàn nhà tắm, chúng đã bị rách hết cả. Nhưng rất may, trên móc treo vẫn còn chiếc áo sơ mi nam, đủ dài và rộng cho cô mặc vừa. Càng nhìn, Y Nguyệt lại càng hận bản thân mình hơn. Những dấu hôn trên vai và cổ không còn cách nào che giấu được.
Lặng lẽ bước chân ra ngoài, Cố Duật Hoành vẫn im lặng ngồi trên giường, có lẽ là chờ cô. Bộ dạng thất thần của cô làm anh cảm thấy hối hận vô cùng.
“Y Nguyệt, tôi xin lỗi.”
Một chút hơi lạnh của sáng sớm tạt vào khuôn mặt, Y Nguyệt liếc mắt về phía anh.
“Điều kiện của tôi lúc trước anh còn nhớ chứ? Không được chạm vào tôi trong mọi hoàn cảnh?”
“Hiện tại anh đã phá vỡ quy tắc, tôi có thể hủy hợp đồng được chưa?”
Cố Duật Hoành đờ người. Quả thật anh quá chủ quan về điều kiện của cô.
“Nhưng đó là lúc tôi bị… hạ thuốc.”
Y Nguyệt khẽ nhếch mép, nụ cười của sự khinh bỉ và thất vọng.
“Còn tưởng Cố tổng là người giữ chữ tín. Xem ra, cũng chỉ có vậy.”
“Y Nguyệt, tôi…”
“Tôi muốn về nhà. Không làm phiền Cố tổng nữa.”
Y Nguyệt cầm theo túi xách và điện thoại, quay người đi gọi cho Tony đến đón. Cố Duật Hoành rất muốn đuổi theo cô, muốn giải thích với cô nhưng bây giờ anh còn tư cách đó sao?
Năm phút sau, chiếc xe Rolls-Royce đã đậu sẵn trước cửa. Y Nguyệt mang khuôn mặt ủ rũ đi ra. Cố Duật Hoành cứ gọi lại phía sau làm Y Nguyệt phải tăng tốc chạy lên xe.
“Y Nguyệt, khoan đã Y Nguyệt.”
Cô vẫn ở trong xe, không thèm liếc nhìn anh một cái, rồi đóng cửa kính xe lại. Chiếc xe cứ vậy mà phóng vụt đi. Lúc này, Lưu Chí Vũ cũng lái xe tới, chưa kịp hỏi chuyện đã bị Cố Duật Hoành kêu đuổi theo.
“Có chuyện gì vậy?”
Anh không chú ý, chỉ liên tục sốt sắng nhìn về phía trước. Vết cào ở phía cổ và chút vết thương trên miệng đã đủ cho Chí Vũ nhìn ra vài phần, Cố Duật Hoành này là làm điều có lỗi với Y Nguyệt rồi à? Đột nhiên nghĩ đến anh lại thấy hơi… khó chịu.
Trở về biệt thự Cố gia, Duật Hoành vội vã chạy theo Y Nguyệt. Cô ấy cố gắng lộ ra vẻ bề ngoài điềm tĩnh, chào hỏi mọi người rồi lên trên phòng.
Lúc này họ cũng phải ra khỏi nhà, nhưng vẫn không quên hỏi.
“Duật Hoành, chuyện gì vậy?”
“Ờm… không có gì. Hai người đi trước đi.”
“Ờ…”
Đợi hai người đi hẳn, Cố Duật Hoành định đi lên phòng nhưng quản gia đột chặn anh lại. Biểu cảm của ông ta khá bình thường nhưng dường như lại giống biết hết mọi chuyện.
“Thiếu phu nhân hình như đang rất tức giận. Dỗ dành xin lỗi sẽ không có tác dụng. Cậu nên dùng tấm chân tình của mình để thuần phục cô ấy.”
Lời nói của người quản gia đầy ẩn ý. Ông ta thì biết gì về chuyện của hai người. Nhưng hình như ông nói cũng không sai, nếu anh cứ vậy mà lên xin lỗi, cô sẽ nghe sao. Dừng lại một chút, anh chưa đủ tin tưởng hỏi lại.
“Chân tình? Ví dụ…?”
“Mới sáng ra thiếu phu nhân chắc chưa có gì bỏ bụng nhỉ?”
Hiểu được ý trong câu nói ấy, Cố Duật Hoành suy nghĩ một chút. Muốn anh đi nấu cơm cho cô ấy sao? Cũng được thôi, nhưng cách này chắc chắn ổn không? Nhìn lại vẻ mặt của người quản gia, Duật Hoành lường lự một chút rồi xuống bếp.
“Thiếu gia quả nhiên quan tâm cô ấy.” - Quản gia lẩm bẩm.
Đây là lần thứ hai các nữ hầu thấy anh vào bếp, tuy đã là lần hai nhưng cái dáng vẻ cuốn hút ấy vẫn khiến mọi người chết mê chết mệt.
Anh chuẩn bị xong đồ ăn, cẩn thận mang nó lên trên phòng. Cửa phòng không khóa, nhưng anh vẫn lịch sự gõ cửa.
Y Nguyệt ở bên trong ngồi yên vị, tới nhìn cũng không thèm nhìn sang. Cố Duật Hoành chỉ có thể một tay bê khay cơm, một tay mở cửa.
“Y Nguyệt… chắc… cô đói lắm nhỉ. Ăn một chút đi.”
Nhìn đĩa thức ăn trước mặt, không hiểu sao cô ngán vô cùng. Chúng không thơm ngon ngào ngạt như trước đây, cũng không đem lại cho cô sự thoải mái.
“Cho tôi xin lỗi vì chuyện tối qua.”
“Anh tưởng một câu xin lỗi và một bữa cơm là xong việc? Hửm? Anh nghĩ tôi là món đồ chơi để anh thích thì dùng không thích thì quăng cho nó một câu xin lỗi hả?”
Y Nguyệt nói một tràng dài, sống mũi có chút cay cay, bọng mắt sưng ửng hồng. Những điều cô nếm trải hôm qua mọi giây mọi phút cô luôn ghi nhớ. Cố Duật Hoành lúc này đặt ngay cơm xuống bàn, tiến tới chỗ cô. Anh đưa tay ra muốn lau đi những giọt nước mắt trên má nhưng cô vẫn tránh đi, không cho anh đυ.ng vào mình.
“Chuyện tối qua là do tôi sai…”
“Sai? Một đại ác ma như anh cũng biết đúng sai sao?”
“Anh nhẫn tâm giao tôi cho một lão già năm mươi tuổi. Vậy mà lúc đó tôi luôn mong người đến cứu tôi sẽ là anh…”
Nghe lời cô kể, Cố Duật Hoành có chút rối. Anh ngờ người, hỏi lại.
“Giao cô cho lão già năm mươi tuổi? Tôi không có.”
“Không có? Là chính miệng ông ta nói như vậy! Ha! Cũng đúng, anh cũng đâu phải loại người biết nhận lỗi.”
Duật Hoành bác bỏ ý kiến ấy, chuyện này anh tuyệt đối không biết gì cả: “Chuyện Cố Duật Hoành làm sẽ không bao giờ chối. Tôi làm được sẽ nhận được.”
Y Nguyệt cười khẩy, dùng ánh mắt đỏ ửng cộng thêm nỗi đau khó diễn tả chất vấn anh.
“Được. Coi như anh đúng. Vậy chuyện anh làm nhục tôi, cũng là giả sao?”
“Tôi… tôi bị… hạ thuốc.”
Giọt nước mắt lăn dài trên má. Lời nói này của Cố Duật Hoành như một mũi tên đâm trúng vào tim cô… Một mũi tên vô cùng sắc nhọn. Bị hạ thuốc sẽ có quyền làm nhục cô sao? Nực cười! Y Nguyệt cười ha hả, trong giọng cười ấy còn có sự bi ai, thống khổ và sự khinh bỉ.
“Anh đi đi.”
“Tôi thật sự…”
“Anh cút cho tôi!”
Y Nguyệt tức giận quát lớn, cô vẫn không kìm được cảm xúc mà òa lên khóc. Cố Duật Hoành cũng chỉ đành ngậm ngùi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, anh thở dài, lấy điện thoại ra.
“Vũ, tìm giúp tôi tên đó.”
“Lão già Dực Công Đằng hửm? Tối qua ông ta được đưa vào bệnh viện rồi, cảnh sát cũng tới “hỏi thăm” đấy.”
“Địa chỉ?”
Cố Duật Hoành phi xe vυ"t tới bệnh viện. Tâm trạng lúc này của anh rất hỗn loạn, Y Nguyệt cũng vì hiểu lầm và vì anh mới bị như vậy. Theo cảm tính của mình, Dực Công Đằng chắc chắn có điều gì đó mờ ám.
…
Bệnh viện. Phòng số 0854.
“Phu nhân, bà là…?”
Hai vị cảnh sát đứng ở cửa chặn người phụ nữ trước mặt lại. Bà ta mặc một bộ đồ màu đỏ rất quen thuộc, khuôn mặt sắc nét và một nụ cười rạng rỡ tới kì lạ.
“Tôi là… bạn của bệnh nhân bên trong.”
Hai người chần chừ nhìn nhau, rồi lại nhìn tới biểu cảm rất tự nhiên của bà ấy, miễn cưỡng gật đầu.
Mở cửa phòng, Dực Công Đằng còn đang nằm dưỡng thương trên giường bệnh. Ông ta phải băng bó quanh đầu, mắt phải thâm tím, rất nhiều vết tích trên khuôn mặt. Bộ dạng này của ông ta thật thảm.
Người phụ nữ kia đặt túi xách xuống bàn, ngồi xuống ghế sô pha, khuôn mặt mang chút vẻ cười nhạo.
“Dực tổng cũng có ngày như vậy sao?”
“Đừng phí lời. Chuyện bà ủy thác tôi đã làm xong.”
“Được, lần này là muốn bao nhiêu mỹ nữ đây?”
Dực Công Đằng xoa xoa cổ tay. Hiện tại thứ ông muốn không phải nữ nhân, không phải tiền mà là sự tự do.
“Tôi không muốn ngồi nhà lao, bà hiểu chứ?”
“Ha, được được, bên phía cảnh sát tôi sẽ giải quyết.”
“Nếu không có chuyện gì, tôi đi đây, tránh làm phiền Dực tổng nghỉ ngơi.”
Bà ta đội lại chiếc mũ, chỉnh trang lại cảm xúc, tao nhã bước ra ngoài. Lúc này cũng là lúc Cố Duật Hoành và Lưu Chí Vũ đi vào. Lướt qua bọn họ, bà cẩn thận kéo thấp chiếc mũ xuống.
Dực Công Đằng nghe thấy tiếng mở cửa, còn tưởng bà ta lại đến, ai ngờ lại là Duật Hoành.
Anh không hỏi thăm gì, trực tiếp đi vào vấn đề.
“Tại sao lại nói dối Y Nguyệt?”
“Y Nguyệt? A, là cô ta sao? Đó không phải đồ Cố tổng chuẩn bị cho tôi sao?”
“Đồ của Cố Duật Hoành tôi, ông xứng động vào?”
“Vậy được, tôi hỏi lại ông một lần nữa, thông tin về mẹ của tôi. Còn nói láo, đừng trách tôi ác.”
Dực Công Đằng chán nản liếc mắt, lấy bao thuốc lá trên bàn, rồi hút thuốc. Những làn khói trắng tinh bay lơ lửng trên không trung, mang tới một mùi rất khó chịu.
“Cậu vẫn chưa từ bỏ nhỉ? Được, tôi sẽ nói cho cậu manh mối này.”
Cố Duật Hoành chăm chú, chưa biết là đúng hay sai nhưng ít nhất cũng có liên quan tới mẹ anh.
“Trước ngày mẹ cậu chết, tôi phát hiện có một cô bé cứ bám riết lấy bà ta, sau vài ngày thì bà ấy chết, tôi cũng không thấy cô bé ấy đâu nữa.”
“Đương nhiên, chuyện này cậu có thể tin, hoặc không.”
Cố Duật Hoành trầm ngâm một lúc. Anh không nói gì, cũng không chào hỏi liền trở ra. Manh mối lần này của ông ta rõ ràng hơn lần trước nhiều. Chỉ là nếu đúng thật là cô bé đó, tới giờ cũng đã trưởng thành, biết tìm ở đâu?
“Vũ, cho người tiếp tục quan sát ông ta.”
“Được.”