Chương 5

Ngày hôm sau Hướng Khải quyết định đi làm lại.

Dù Ngọc Tú không bên cạnh hắn nữa, giờ chỉ chăm chú lo cho gia đình thôi, và thật sự thì gia đình không phải là lí do và hắn không cần nai lưng làm việc vất vả nữa nhưng hắn vẫn lao vào làm. Bởi vì từ nay khi về nhà căn phòng đó sẽ chỉ có mình hắn sẽ rất cô đơn và hắn không muốn như vậy.

Sau đó Hướng khải đã xin ca làm công việc bảo vệ từ sáng đến tối, chuyện này không ai nói gì mà ngược lại họ càng mừng thầm vì bớt được một phần công việc. Đôi khi hắn còn bị sai đi làm những việc không phải bổn phận của mình như sửa bóng đèn, bê đồ, còn có khi mua cả cơm trưa giùm nhận viên. Và hắn không ngại làm nhiều việc cũng không nói gì vì hắn muốn giữ mình luôn bận rộn để không suy nghĩ vẫn vơ.

Nhưng Hướng Khải hắn cũng còn một người có thể gọi là bạn trong lúc này là Tống Bảo. Cậu luôn khuyên bảo hắn luôn giúp đỡ hắn, cậu rất tốt với hắn và Hướng Khải cũng rất vui khi biết mình cũng có thể có một người bạn dù người bạn này nhỏ tuổi hơn.

Tống Bảo cũng rất vui khi làm bạn bè với Hướng Khải, đúng hơn là muốn chăm sóc hắn hơn. Nhìn Hướng Khải gầy thế kia mà phải làm biết bao việc mà không than vãn hay nói gì làm Tống Bảo chịu không được muốn bảo vệ.

Tại sao?

Đơn giản vì Hướng Khải rất giống người chú đã qua đời vì bệnh của cậu. Cậu muốn giúp đỡ Hướng Khải như giúp đỡ người chú của mình.

Hôm nay, mấy người trong tổ bảo vệ tụ tập đi vào một quán bar cao cấp để xả stress.

Trong đó có Hướng Khải và Tống Bảo, Hướng Khải đã từ chối nhưng không được đành phải đi.

Người đồng nghiệp trong tổ bảo vệ của hắn có một người bạn làm quản lý trong bar này và nói tối hôm nay có ưu đãi nên mời họ vào uống sẽ tính giá cực rẻ nên người đồng nghiệp liền mời bọn hắn tới đây thử vui chơi chốn của người nhà giàu một đêm.

Quán bar này rất sang trọng được đặt trong một khách sạn 3 sao và nơi này là nơi tụ tập của mấy thanh niên cậu ấm, tiểu thư nhà giàu quyền quý.

Cả đám họ bước vào quán ai ai cũng ngơ ngác há hóc mồm nhìn quan cảnh lộng lẫy trong quán, họ cứ như một đám dân quê lần đầu lên thành phố. Cách ăn mặc bình thường của họ cũng thu hút vài ánh mắt bất quá đều là mấy ánh mắc coi thường

Ánh đèn nhiều màu lấp lánh chiếu mọi mơi cùng tiếng nhạc nhói tai cùng mấy ánh mắt không thân thiện làm Hướng Khải khẽ nhíu mày, Hắn quả thật không hợp với chổ này chút này.

"Tới rồi đấy à?" Người quản lý từ trong đi ra.

Anh ta dẫn họ tới một không gian ngồi riêng.

Trong lúc đi Hướng Khải đã không thể tin vào mắt mình, hắn chết trân tại chổ và nhìn về một chỗ ngồi tư nhân khác ở gần đó.

"Làm sao vậy?" Tống Bảo không thấy Hướng Khải đi liền nghi hoạc lại nắm khủy tay hắn và hỏi.

Hướng Khải vẫn không có phản ứng, vẫn nhìn về phía đó.

Tống Bảo lo lắng thấy sắc mặt hắn không tốt liền kêu tên hắn thêm lần nữa

Dường như giọng của cậu khá lớn. Hướng Khải thấy người kia như nghe gì đó và định ngẩng đầu nhìn lên để xác định mình có nghe lầm không.

Hướng Khải theo phản xạ lập tức quay ra sau định ra cửa.

"Bốp" tiếng va nhau.

Ô..... chúng tôi xin lỗi." Tống Bảo tiến lên kéo Hướng Khải đứng bên hông mình.

Hành động của cậu vô tình che đi Hướng Khải và tầm nhìn của người kia. Người kia nghĩ và mình đã nghe lầm nên quay đi tiếp tục vui đùa với người yêu của mình.

Bên này Tống Bảo luôn miệng xin lỗi thay Hướng Khải còn Hướng Khải chỉ im lặng cúi đầu nhìn dưới sàn. Trong đầu hắn không suy nghĩ được gì ngoài hình ảnh vừa thấy lúc nãy.

"Chú ý hơn là được." Nghiệm Hạo lạnh lùng nói đồng thời nâng tay phủ cái áo dù nó không có lấy một hạt bụi.

"Thì ra là Nghiêm tổng. Thật xin lỗi, bằng hữu tôi không cố ý đâu." Tống Bảo gãi đầu cười nói.

"Uhm." Nghiêm Hạo đưa mắt liếc thoáng qua nam nhân cúi đầu rồi lạnh lùng bước đi.

"Nghiêm tổng buổi tối tốt lành." Tống Bảo cúi đầu chào.

"Chú không sao chứ?" Cậu quay lại hỏi Hướng Khải - người nãy giờ im lặng mãi.

"Không...có gì, không có gì." Hướng Khải vẫn cúi đầu.

"Này, làm gì đấy mau lại đây!" Đồng nghiệp gọi họ.

" Alo, cậu ở đâu tôi đến rồi." Nghiêm Hạo gọi cho một người bạn.

Nghiêm Hạo theo lời của người bạn, cậu đi lên phòng VIP.

Trong căn phòng vô cùng xa hoa có bốn người đã ngồi chờ sẵn.

"Yo, Nghiêm tổng tài đến rồi." Cậu thanh niên tóc vàng ngồi giữa hai cô gái vẫy tay mặt tươi cười hướng Nghiêm Hạo.

Tên công tử đẹp mã này là Âu Dương Lãng, một tay chơi chính hiệu và tự cao tự đại luôn thích làm theo ý mình mặc kệ người khác suy nghĩ gì.

Cậu ta là người bạn từ thời cấp 3 của Nghiêm Hạo, thật ra đến bây giờ Nghiêm Hạo luôn tự hỏi sao cậu có thể kết giao với một tên tính cách trái ngược mình như Âu Dương Lãng.

Âu Dương Lãng là người phóng túng từ cách xài tiền đến cách xài gái, một tháng không biết cậu ta đổi bao nhiêu phụ nữ và số người muốn đến gần cậu ta không thiếu.

Tuy rất phóng túng nhưng là phóng túng có khiểm soát, cậu ta không bao giờ làm điều bất lợi cho mình. Khuôn mặt luôn tươi cười như thế nhưng không biết cậu ta tính cái gì, tóm lại là một tên sói đội lốt cừu non.

Hôm nay được cậu ta hẹn không biết là điềm lành hay gở.

"Sao hả, có gì mau nói."

"Hầy, gấp gáp gì. Ngồi đi. Chậc.. bất quá không phải tôi hẹn cậu ra". Âu Dương Lãng ngã nghiên dựa vào ghế hai tay ôm sát hai cô gái.

Bây giờ Nghiêm Hạo mới để ý gần đó còn một cô gái nữa, cô ta thấy cậu nhìn qua đây liền mỉm cười cầm ly rược bước qua và ngồi kế bên cậu.

"Lâu quá không gặp, hẹn anh thật sự khó thật nhỉ?" Cô ta vừa cười vừa giúp cậu rót rượu.

Nghiêm Hạo biết cô ta, cô ta là bạn cùng trường kia còn học ở Mỹ đối với cậu cũng không ấn tượng gì mấy dù cô ta cũng rất được hâm mộ. Cô ta không chỉ xinh đẹp mà còn là tiểu thư nhà quyền quý không biết bao nhiêu đàn ông muốn quỳ dưới chân cô ta nhưng trừ một ngoại lệ là Nghiêm Hạo.

Cậu không bận tâm vì sao cô ta ở đây dù anh thừa biết ý đồ của cô ta, cô ta không phải người đầu tiên muốn tiếp cận cậu.

Cảm thấy cuộc hẹn này rỗng tuếch nhưng cậu vẫn lịch sự ngồi lại chưa ra về. Cậu nhẹ nhàng nâng ly rượu và nhâm nhi.

"Cậu biết đó tôi không thể từ chối người đẹp." Dù biết chắc Nghiêm Hạo không thích nhưng cậu vẫn nhún vai trưng ra thái độ không liên quan tới mình.

"Thư ký của cha cậu cho cậu tới đây sao Lãng?" Nghiêm Hạo không nặng không nhẹ thảng nhiên nói.

Nụ cười của Âu Dương Lãng thoáng đơ vài giây sau đó cậu lại phục hồi vẻ giỡn cợt. Cậu vừa vuốt mặt một trong hai người đẹp trong lòng vừa trả lời Nghiêm Hạo.

"Chân là của tôi, với lại đó chỉ đơn giản là một trợ lý mà thôi. Phải không người đẹp?"

Nghiêm Hạo nhếc mép cười.