Chương 4

Bên trong căn phòng nhỏ xập xệ nơi góc khu phố bình thường rất gọn gàng hôm nay mọi thứ như bị hất trên đất vô cùng bừa bãi.

Một góc trong căn phòng nhỏ không đèn, không ánh sáng có một người đàn ông gầy đang gục đầu vào giữa hai đầu gối mình.

Nhìn dáng vẻ vô cùng thảm hại. Chỉ mới một ngày mà thế giới hắn cho là tươi đẹp lại bị đảo lộn hoàn toàn. Hôm nay hắn không có tâm trạng đi làm, cả ngày chỉ co ro trong căn phòng tối, tay cứ nắm lấy khung hình. Bức hình chụp hắn cùng người kia cười rất vui, nhưng nay chỉ còn một mình hắn.

Tối qua chạy chân không ra đường Hướng Khải cũng đạp phải một vài thứ khiến hắn chảy máu, nhưng hắn không để ý thậm chí còn không thèm băng bó, cứ mặc nó chảy máu đến khô lại trên lòng bàn chân.

Hắn đã suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều tại sao Tú lại bỏ rơi hắn. Bên nhau hơn 3 năm, chẳng lẽ chỉ vì lí do hắn không tiền không địa vị mà bỏ hắn sao? Hắn không chấp nhận...

Hướng khải vừa không chấp nhận vừa tự trách bản thân. Tự trách rất nhiều. Hắn cho là mọi thứ là hắn sai, hắn làm không tốt nên Tú mới giận dữ như vậy. Điều hắn sợ nhất cuối cùng cũng đến, Tú rời đi rồi hắn sẽ như thế nào?

Hướng Khải không thể làm gì ngoài tự giam mình tự suy nghĩ bế tắc như vậy.

Nếu là người khác chắc chắn họ sẽ tức giận sẽ không tha thứ cho Tú bởi vì hành động của Tú chính là phản bội, không còn lời nào bào chữa cho hành vi đó cả. Nhưng với Hướng Khải hắn sẽ lập tức nghĩ là nguyên do tại hắn, Hướng Khải sẽ không ngừng tự trách bản thân chứ hắn không hề nghĩ là do lỗi của Tú hay Tú phản bội hắn cả.

Con người khi lâm vào bế tắc cần có một ai đó giải bày hay tâm sự. Mỗi người chúng ta luôn cần có một người bạn cùng bên cạnh khi khó khăn như vậy cuộc sống mới không vất vả.

Nhưng đối với một người lớn lên phải tự kiếm tiền nuôi gia đình, ngày ngày phải xem sắt mặt của người khác để sống, để giữ việc làm như hắn thì việc kết bạn là điều khó khăn. Nó giống như mình không thể mua một thứ xa sỉ nào đó.

Hắn luôn một mình luôn cô đơn và sống như một cái bóng trong thế giới này. Khi có Ngọc Tú bên cạnh hắn đã thay đổi nhiều thứ.

Thay đổi đến nổi hắn không thể tưởng tượng hắn sẽ như thế nào nếu không có Tú.

Tú mang cho hắn rất nhiều cái đầu tiên, cho hắn biết yêu biết hạnh phúc, Tú là người duy nhất coi trọng hắn chấp nhận bên cạnh hắn. Nhưng bây giờ mọi thứ lại đổ vỡ. Hướng Khải một lần nữa lại rơi vào trạng thái tự trách và chỉ luôn có một mình.

Vừa nãy hắn lấy dũng khí gọi điện cho Tú nhưng cái hắn nhận được là tiếng rên rĩ của Tú. Tiếng rên của khoái lạc và Tú đã gọi tên một người đàn ông khác, chỉ nghe đến đó hắn biết chuyện gì xảy ra và theo phản xạ đã vứt cái điện thoại vào tường.

Nhìn điện thoại vỡ tan, nước mắt hắn tự giác trào ra ngoài và trong đầu cứ vang vãng tiếng rên thỏa mãn kia của Tú.

Khí bên hắn Tú không nhiệt tình như thế không lớn tiếng như thế rên lên. Tiếng đó mang đầy mùi tìиɧ ɖu͙© và Hướng Khải biết Tú hạnh phúc hơn khi không ở bên hắn.

Hết rồi, tất cả đã hết rồi. Tú đã thực sự bỏ rơi hắn.

Hướng Khải lại gục đầu vào giữa hai dầu gối mình và khẽ khóc.

Đã hai ngày hắn đã không đi làm.

Hai ngày quanh quẩn trong căn phòng nhỏ, hắn cũng không tắm hai ngày rồi.

Tâm trạng của hắn bây giờ không khá hơn tý nào, điện thoại bể hắn không xin nghỉ được mà giờ phút này hắn cũng không muốn xin phép nữa, hắn cũng biết sẽ bị đuổi nhưng không sao vì bây giờ hắn vất vả là vì ai chứ. Hắn mệt mỏi rồi.

Giữa trưa thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Hướng Khải không muốn mở định để họ gõ một tý thấy không ai mở thì họ sẽ đi thôi.

Có điều là hắn đã lầm, cái người gõ cửa kia rất dai, người đó gõ đến liên hồi như muốn phá cả cửa nhà hắn. Thế nên Hướng Khải mới lê thân ra mở cửa.

"Tôi biết chú có trong nhà mà." Người thanh niên cười.

Cậu ta lách người qua Hướng Khải và tiến vào phòng rất tự nhiên như nhà mình

"Sao điện thoại không gọi cho anh được vậy mấy ngày không đi làm tổ trưởng cũng lo lắm." Tổ trưởng là người quản lý bảo vệ ở công ty nơi Hướng Khải làm việc.

"Tôi....không được khỏe."

Hướng Khải có hơi ngạc nhiên vì hành động của cậu thanh niên nhưng hắn cũng không nói gì chỉ trả lời cho qua rồi lấy nước cho cậu thanh niên.

"Chú yên tâm hai ngày nay tổ trưởng cho người khác bổ sung ca của anh rồi. Nhưng mà ngày mai nhất định phải đi làm không thôi ông ta gạch tên anh." Cậu ta vừa nói vừa mở cái cặp l*иg có cơm và đồ ăn để trên bàn.

"Tống Bảo à, cám ơn." Tuy không hiểu sao cậu thanh niên này đến nhà hắn và nói chuyện như hai người thân nhau lắm nhưng hắn vẫn phải cảm ơn cậu ta.

"Không có gì không có gì. Chú ăn đi tôi mang cho chú đó." Tống Bảo xua tay tỏ vẻ không có gì.

Thành thật mà nói quan hệ giữa cậu và hắn không thân đến mức như vầy thẩm chí chả bao giờ nói chuyện với nhau nhiều nữa là.

Tống Bảo là sinh viên mới ra trường không biết gì cả giờ chỉ mới xin được công việc là tài xế riêng của giám đốc thôi. Cậu chỉ việc chở giám đốc đến nơi cần tới là xong, cậu là người hòa đồng chỉ mới một tháng mà quen hết với mấy người bảo an trong đó có Hướng Khải.

Ấn tượng của Hướng Khải đối với cậu là hắn là một người ít nói trầm tính và nghe những bảo an khác nói nhỏ rằng hắn rất khó gần và khuyên bảo cậu ít tiếp xúc với hắn. Nhưng Tống Bảo và người dễ chịu cậu không để ý điều đó và vẫn tiếp xúc với Hướng Khải.

Một lần cậu rất đau bụng không có thuốc thì chính Hướng Khải đã quan tâm và mua thuốc cho cậu. Sau đó hắn cũng không đòi tiền thuốc chỉ vỗ vai cậu bảo "Mau khỏe nha." rồi đi làm việc.

Chuyên đó đã cảm động Tống Bảo sau đó cậu lại phát hiện thật ra đại thúc không khó gần chỉ là đại thúc nhát gan mà thôi. Từ đó cậu muốn thân với đại thúc này hơn.