Chương 2

Tạm thời gác mọi suy nghĩ lại, Hướng Khải xuống nhà lấy chiếc xe đạp cũ kĩ của mình ra và bắt đầu đi giao báo buổi sáng.

Công việc này lấy tiền liền còn có phần bánh mì và hộp sữa miễn phí nữa nên tiết kiệm được chút ít.

Sau khi giao báo xong là 6h đúng hắn đạp xe tới một công ty lớn, cất xe rồi thay đồng phục bảo vệ. Khi được một người bạn giới thiệu công việc này hắn đã rất mừng vì lương ở công ty lớn vẫn tốt hơn may mắn ở đây còn có thưởng cuối năm nên hắn rất coi trọng và luôn làm tốt công việc ở đây.

Hướng Khải chỉ làm ở đây đến buổi chiều 4 giờ thì hết ca, về nhà nghỉ ngơi được chừng hai tiếng thì lại tiếp tục đi làm việc ở một quán ăn nhậu cũng khá nổi tiếng có đôi khi hắn được làm việc ở công trường nếu quản lý gọi hắn.

24 giờ trong 365 ngày của hắn trôi qua như thế trừ bỏ làm việc hắn cũng phải vẫn làm việc.

Nhưng hắn không nhàm chán không than khổ đôi khi hắn còn hạnh phúc. Nói ra có lẻ sẽ có người bảo hắn ngu xuẩn nhưng không sao hắn ngu xuẩn nhưng được vui vẻ. Bời vì người hắn yêu vui vẻ, hắn đương nhiên vui vẻ

Người hắn yêu rất dễ thương, làng da trắng mịn mỗi lần dùng bàn tay thô ráp của hắn sờ lên cảm thấy thực thích, còn có mái tóc ngắn mượt màu nâu hạt dẻ còn có mũi cao cùng cái miệng nhỏ khi cười rất đáng yêu. Hắn yêu mọi thứ của người thanh niên đó.

Đúng thanh niên.....

Người hắn yêu là đàn ông.....

Mà còn là call boy......

Không sao, Hướng Khải hắn không ngại thì được rồi, hắn vui vẻ, người hắn yêu cũng yêu hắn không ngại hắn thì chẳng có gì không thể.

Hắn nhận ra mình thích đàn ông khi 15 tuổi.

Khi đó hắn cũng nghĩ không phải nhưng khi thấy người hàng xóm cởi trần đang tưới cây vườn thì trong người hắn cảm thấy rạo rực một cảm giác khó tả. Hắn đã lên mạng tra cứu và đến năm 16 hắn khẳng định mình là một tên gay.

Cũng năm đó gia đình gặp tai nạn.....

Từ lúc hắn bắt đầu đi làm hắn luôn giấu bản thân vào cái vỏ dày nhất, qua năm tháng hắn càng trở nên nhút nhát và mù mịt trong tình yêu, đôi khi hắn rất cô đơn cần ai đó bên cạnh.

Một buổi tối hắn lấy hết dũng khí đi vào một bar gay...... tại nơi đó hắn đã gặp cậu.......

Ngọc Tú là tên người thanh niên đó.

Hướng Khải không ngờ cũng có một người chịu chấp nhận hắn chịu yêu thương bên cạnh hắn.

Vì không muốn Tú phải làm việc nặng hắn đã cố làm nhiều việc để cậu không cần lo nghĩ gì hết. Mỗi tháng hắn trích một phần cho gia đình một phần nhỏ cho sinh hoạt còn phần còn lại hắn đều cho Tú hết. Tú đòi hỏi gì hắn đều cố gắng cố gắng và cả hai bên nhau được 3 năm.

Hôm nay hắn về sớm còn có mua bánh kem nhỏ loại mà cậu thích và chờ cậu trở về. Hôm nay là ngày sinh nhật của Tú. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ giờ chỉ còn thiếu mỗi người hắn yêu thôi

Hướng khải chờ rất lâu vẫn không thấy Tú về hắn có gọi nhưng không ai nghe.

Hắn lúc này đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài ngóng đợi bóng dáng thanh tú của ai đó.

Chợt lúc đó một chiếc xe hơi chạy vào đừng đó không xa. Ngọc Tú bước xuống xe cùng với mấy túi đồ trước khi vào nhà cậu không quên hôn người ngồi trong xe một cách nhiệt tình.

Hướng Khải kéo rèn lại xem như chưa thấy gì....dù sao hắn cũng quen rồi đó là công việc của Tú mà. Đôi khi hắn khuyên Tú bỏ nhưng Tú chỉ nói qua loa rồi thôi. Có đôi khi hắn gọi cho Tú và nghe một vài tiếng rên mờ ám, hắn biết chỉ là hắn không nói. Mặc kệ thế nào chỉ cần Tú yêu hắn bên cạnh hắn là được hắn sẽ cố gắng tha thứ cho cậu.

Ngọc Tú ăn mặc sang trọng có phong cách bước vào căn phòng xập xệ thật khác biệt. Cậu là người xinh đẹp cũng là call boy dành cho gay, không biết bao nhiêu người muốn lên gường với cậu muốn cung phụng cậu. Nhưng vì sao cậu lại chấp nhận bên một đại thúc bình thường không tiền này. Đơn giản vì cậu thấy tiện lợi

Bước vào căn phòng nhỏ hơn cái lổ mũi còn thêm mùi ẩm mốc nó khiến Ngọc Tú khó chịu, cậu nhíu mày đi vào.

"Em về rồi hả, có mệt không ngồi xuống đi." Hướng Khải vui vẻ kéo cậu vào và rót nước cho cậu.

"Cái gì đây?" Nhìn mấy dòng chữ viết trên tấm cạc-tông cậu biết Hướng Khải chuẩn bị cho cậu nhưng nhìn thế nào cũng dành cho trẻ em hơn nữa bánh kem cũng chỉ to bằng cái nắm tay thật nhạt nhẽo, chẳng bù với mấy bộ quần áo nước hoa người đàn ông kia mua cho cậu.

"Để mừng sinh nhật em mà, ăn bánh đi anh biết em thích vị vani." Hắn dùng dao nhỏ cắt bánh chuẩn bị để vào cái đĩa bên chổ Ngọc Tú.

"Hướng khải chúng ta chia tay đi."

Miếng bánh rơi trên bàn.

"Em nói gì vậy?" Giọng Hướng Khải khàn khàn có phần run nhẹ.

"Tôi không thể tiếp tục thế này được, tôi có tương lai hơn khi không ở bên cạnh anh."

"Không không....có phải em đang đùa không, nói với anh chỉ là đùa đi, Tú....anh..có phải anh sai cái gì không...nói đi nói để anh sửa mà...xin em." Hắn chuyển chân thành tư thế quỳ khẩn cầu Ngọc Tú.

"Anh rất tốt, vô cùng tốt, anh không làm sai gì hết, chỉ.... là anh không có tiền mà thôi."

Sự việc sao lại phát sinh nhanh đến vậy, ai đó nãy nói là hắn đang mơ một giấc mọng khi tỉnh dậy sẽ không sao.

"Không anh nhất định sẽ cố gắng làm, sẽ làm thật nhiều thứ để dành tiền cho em mà....Tú xin em đừng như vậy. Đừng nói những lời đó. Cầu xin em, hãy cho anh cơ hội ....Tú.... Anh yêu em như vậy mà." Hắn nhích lại gần cậu và gắt gao nắm chặt tay cậu.

"Thay đổi được gì chứ. Hướng Khải, tiền của anh không nuôi tôi suốt cả đời. Tôi cũng không muốn một ngày nào đó chết trong căn phòng ẩm mốc hôi thối này. Anh hãy suy nghĩ đi, hãy buông tha tôi đi. Anh có thể tìm người khác ở gay bar mà.... tôi đã nói hết lời rồi Hướng Khải." Cậu hất tay hắn ra đứng dậy.

Cậu quay lưng đi thì dừng lại một tí rồi lấy bóp móc vài trăm ngàn để trên bàn nơi gần cái bánh kem nhỏ.

"Bảo trọng." Lần này cậu bước thẳng và không hề quay lại, rất cương quyết.

Hướng khải như chết lặng ngồi nơi đó vài phút.

"Không.....không, không cần"

Hắn hất phăng số tiền cùng bánh kem nhỏ xuống bàn và chạy ra ngoài đuổi theo Ngọc Tú, đến cả dép cũng không mang.

Chân không chạy ra ngoài đường thấy bóng dáng Ngọc Tú đang lên xe taxi hắn vội tăng tí tốc độ.

Nhưng không kịp, chiếc xe đã đi, Hương Khải gào tên Ngọc Tú chạy theo nhưng cũng chỉ vô vọng.

Thiếu Tú hắn phải sống thế nào bây giờ.