Chương 1

Vào một đêm mưa.

Trong một bệnh viện của khu vực ngoại ô.

Nơi hàng ghế ngồi chờ ngoài hành lang của khoa sản phụ.

Có một thanh niên gầy tuổi mới lớn ngồi nơi hàng ghế trong tay còn bồng thêm một đứa bé trai vừa mới sinh kháu khỉnh đang ngon giấc.

Dù đang bế một sinh mạng nhỏ nho tròn trịa đáng yêu nhưng trong vẻ mặt cậu thanh niên lại không có vẻ gì vui mừng, mà cứ như cậu đang ôm lấy một gánh nặng vậy.

Không biết thở dài bao nhiêu lần , không biết đã tự mắng chửi bản thân bao nhiêu từ nhưng vẫn không thay đổi được sự thật. Cậu thanh niên đang rất sợ, cậu cảm thấy hận bản thân vì mình lại có một suy nghĩ đáng sợ này nhưng.... đó là điều cậu có thể khiến đứa bé này ấm no.

Người phụ nữ xa lạ đang nói chuyện với bác sĩ trong phòng kia sẽ chấp nhận đứa trẻ này....

Nhìn khuôn mặt nhỏ trong lòng lần cuối và cậu đã quyết định......

Lần quyết định này sẽ thây đổi tất cả.....

Cậu nhẹ nhàng đặc đứa bé lên ghế và đứng đậy đi. Không, cậu bỏ chạy, bỏ chạy thật nhanh, chạy khỏi nơi đó, chạy đến nơi không nghe thấy tiếng khóc kia, chạy khỏi trách nhiệm.....

Đêm đó trời mưa.... như hòa tiếng mưa cùng nước mắt....

***************************************

20 năm sau....

Hướng Khải bị tiếng đồng hồ làm tỉnh giấc.

Ra là giấc mơ của kí ức từ quá khứ. 20 năm, 20 năm vẫn đeo bám hắn đến giờ như thứ đây leo luôn quấn lấy hắn, thứ dây không thể cắt bỏ.

Nhìn trân trân lên trần nhà chừng năm phút hắn mạnh mẽ thở ra và ngồi dậy, dù sao cũng là quá khứ hắn không thể lo nhiều đến thế, hắn hiện tại còn phải kiếm tiền.

Hắn vào nhà vệ sinh nhỏ xíu của mình làm vệ sinh cá nhân, có lẻ vì ngủ được bốn tiếng nên mắt hắn có chút sưng nhưng củng không ảnh hưởng gì nhiều lắm.

Mạnh mẽ hất nước lên mặt cho tỉnh táo rồi lại nhìn chính mình trong gương. Trong gương phản chiếu một người đàn ông 35 tuổi, ở tuổi này rất nhiều người có bụng bia nhưng hắn không có, có lẻ vì từ khi thanh niên hắn đã gầy và còn phải luôn đi làm việc suốt nên thân hình hắn không có bụng bia.

Thân hình bây giờ của hắn không quá gầy chỉ là khá cân đối, do làm việc bưng bê nên phần bắp tay hơi thô cùng làn da ngâm bánh mật. Khuôn mặt cũng rất bình thường như bao đàn ông khác nơi khóe mắt có chút dấu hiệu của tuổi già, hơn nữa lẽ ra đàn ông ở tuổi này phải có thanh công nhưng hắn ở tuổi này vẫn là một cái nghèo.

Một nam nhân 35 tuổi không có công việc ổn định không có sự nghiệp không có tiền tài ngoài tấm bằng cấp 3 hắn không có giá trị gì khác trừ bỏ bán sức lao động vẫn chỉ có thể bán sức lao động mà thôi.

Hướng Khải trước kia khi còn là thanh niên 15 tuổi hắn cũng là con nhà giàu có cũng có cơ nghiệp nhưng đến 16 gia đình hắn tán gia bại sản, người cha lâm bệnh nặng. Hắn cùng người mẹ vất vả đến khi hắn tốt nghiệp thì thôi học bắt đầu đi làm.

Có thể quen với giàu sang mà người mẹ của hắn không thể chịu thêm được nữa, bà tự mua vui mình bằng cách lao vào bài bạc hòng có cơ may khiếm được chút ít nhưng ma xui quỷ khiến lại biến bà thành kẻ mê đỏ đen. Và điểu đó làm cuộc sống hắn thêm gánh nặng.

Tuy phải lo cho cha mẹ, tuy phải sống trong căn phòng thuê xập xệ ngày không đủ ăn nhưng hắn không than trách ai, không trách số phận, hắn cứ thế im lặng sống như một cái bóng trên thế gian.

Hắn rất cần tiền nhưng chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp dù có rất nhiều người có ý rũ rê hắn nhưng hắn nhất quyết cự tuyệt vì.... hắn sợ, sơ nếu bị phát hiện thì ai sẽ lo cho gia đình hắn đây.