Chương 9

“Hơn nữa bọn họ đã là vợ chồng hơn mười năm rồi, nghe nói người giám sát kia còn không chịu chia đều tài sản, thậm chí còn lén lút sang tên tài sản sau lưng vợ, thật sự không khác gì muốn ép chết hai mẹ con họ." Tiểu Ngô, Ngô Miểu Miểu ở một bên phẫn nộ bổ sung: "Mau đuổi việc anh ta đi! Loại đàn ông này sống đúng là lãng phí lương thực!"

Phương Mạt nhíu mày, từ góc độ cá nhân mà nói, cô rất khinh thường loại đàn ông này, nhưng từ góc độ của công ty, cô chỉ có thể cầu trời cho tên khốn này vẫn không đạt chỉ tiêu quý này, như vậy mới có thể hợp tình hợp lý đuổi được người đi.

Tầm tuổi này ra ngoài tìm việc, e rằng sẽ rất khó khăn.

"Các em đã nói chuyện này với anh Triệu chưa?"

Phương Mạt hỏi một lần nữa, đến bây giờ cô cũng mới biết chuyện này, vậy thì làm thế nào mà Nguyên Hoài Cảnh biết được?

Một người giám sát bình thường như vậy không cần thiết phải cho người đi điều tra đâu nhỉ?

Phương Mạt chỉ có thể đoán liệu có phải Trần Viêm nói với Nguyên Hoài Cảnh hay không.

Tôn Tử Duyệt và Ngô Miểu Miểu đồng thời lắc đầu, làm sao họ có thể nói những chuyện như vậy với anh Triệu, hơn nữa bình thường anh Triệu đều dành phần lớn thời gian đi theo Tổng giám đốc nên chẳng có thời gian để nói chuyện.

Từ từ! Phương Mạt đột nhiên có một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ cái tên Nguyên Hoài Cảnh này cũng ở trong cái nhóm gọi là "nhóm buôn chuyện" sao?

Nếu là Nguyên Hoài Cảnh của trước kia thì cô tuyệt đối sẽ không đoán như vậy, nhưng đối mặt với người đàn ông dần dần lộ ra bản chất này, Phương Mạt chỉ cảm thấy đầu óc mình vẫn không đủ lớn, nhất định có rất nhiều “điều bất ngờ” về Nguyên Hoài Cảnh mà cô không biết và đang chờ được khai quật.

"Hắt xì ~~"

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Nguyên Hoài Cảnh đang ngồi chơi game trong phòng làm việc riêng nhịn không được hắt hơi một tiếng, ngay lập tức thu hút sự "quan tâm" của Triệu Viêm.

"Có người nói xấu sau lưng cậu à?"

Nguyên Hoài Cảnh trợn tròn mắt: "... Không thể là do bị cảm sao?"

Triệu Viêm mỉm cười: "Tôi cảm thấy tỷ lệ cậu bị người khác nói cao hơn."

Nguyên Hoài Cảnh: "..."

Triệu Viêm là đàn anh cấp ba của Nguyên Hoài Cảnh, cả hai quen biết nhờ tham gia câu lạc bộ trượt ván, vừa quen liền thân thiết như bạn bè lâu năm, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Dù sau đó Nguyên Hoài Cảnh ra nước ngoài nhưng hai người vẫn giữ liên lạc, quan hệ của hai người thuộc dạng hiểu rõ tính cách của đối phương.

Sau khi Nguyên Hoài Ngạn gặp tai nạn, Nguyên Hoài Cảnh buộc phải đứng đầu, khi đó Nguyên Thị đang trong tình trạng khó khăn, lục đυ.c nội bộ, Nguyên Hoài Cảnh không có người bạn tâm giao đáng tin nào bên cạnh, tình cờ lúc đó Triệu Viêm cũng vừa tốt nghiệp và đang tìm việc, vì vậy họ đã bắt nhịp với nhau.

Chớp mắt đã bốn năm trôi qua.

"Ha ha, tôi chưa bao giờ để ý suy nghĩ của kẻ yếu như thế nào."

Nguyên Hoài Cảnh trực tiếp tung đòn hiểm lấy đi một mạng kẻ địch, vừa nhìn đã biết là trình độ chơi game của anh không tồi, không phải chỉ tùy tiện chơi.

Giờ phút này, vẻ mặt của anh cao ngạo lại sống động, nhìn không ra bộ dạng lạnh lùng lúc trước.

“Bệnh này của cậu nặng quá không chữa được nữa à?” Triệu Viêm cũng không chịu thua kém, giải quyết đám lính còn lại: “Chờ một thời gian nữa tôi đi rồi, cậu đừng lộ bản tính quá sớm nha!”

Không phải vô cớ mà Triệu Viêm có những lo lắng như vậy.

Vì một số lý do khách quan, cả Nguyên Hoài Cảnh và Triệu Viêm đều cảm thấy xây dựng hình tượng một Tổng giám đốc có tính cách lạnh lùng có thể nhanh chóng trấn áp những kẻ có lòng xấu dòm ngó và còn tạo cho người khác cảm giác bản thân là người thâm sâu khó lường, vì thế liền lập tức ra quyết định đi theo hình tượng nhân vật này.

Nguyên Hoài Cảnh còn đặc biệt đi làm kiểu tóc giống nam chính giá trị hoàng kim trong phim truyền hình, lại mua N bộ vest và cà vạt cho phù hợp, còn cùng Triệu Viêm học cách cho ra tuyệt chiêu "ánh mắt gϊếŧ người", cuối cùng nhận lại hiệu quả cũng không tồi.

Vì không để lộ bản chất, Nguyên Hoài Cảnh vốn là người hay nói nhiều lại bị buộc phải quý chữ như vàng, có lúc anh cảm thấy chỉ cần dùng mấy chữ này mà đám người dưới trướng vẫn có thể hoàn thành tốt công việc quả đúng là lợi hại.

Nhưng bây giờ Nguyên Thị đã cơ bản ổn định, Triệu Viêm cũng không nên dùng trình độ của mình chỉ để làm trợ thủ mãi cho Nguyên Hoài Cảnh, cho dù Nguyên Hoài Cảnh không đối xử tệ bạc với người anh em tốt này, nhưng Triệu Viêm cũng có hoài bão và lý tưởng của riêng mình.

"Sợ cái gì, lộ thì sao, nếu bọn họ có bản lĩnh thì cứ tố cáo đi!"

Khóe miệng Nguyên Hoài Cảnh lộ ra vẻ khinh thường: “Mà là cậu ấy, đến lúc công ty mới bắt đầu hoạt động thì cậu đừng có luống cuống tay chân mà làm tôi mất mặt.”

“Xùy, chốt rồi đấy, nhớ nhường đàn em cho tôi.” Triệu Viêm nói.