Chương 7

Vẫn theo thói quen cô thu dọn đồ đạc, lên tàu điện ngầm về nhà.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Phương Mạt hoàn toàn tỉnh táo!

——Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, cấp tốc nghe lệnh, A Di Đà Phật, Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ…

Trong đầu có vô vàn thứ lung tung hỗn độn giống như một trận mưa đạn quét qua, nhưng tốc độ của Phương Mạt cũng không hề chậm một chút nào.

Cô nhanh chóng chạy đến bàn máy tính, bật máy tính và nhập ba chữ cái "MRG" vào khung tìm kiếm.

Một loạt tin tức hiện ra trước mắt, tất cả đều nói về một trận thi đấu chiều nay - trận thi đấu của một trò chơi thể thao điện tử!

Trong những bài đăng liên quan, vấn đề về tốc độ tay của SKY cũng được bàn tán trái chiều ở khu vực bình luận, có người cảm thấy tiếc nuối, có người lại chế giễu.

Nên biết rằng: Phương Mạt chỉ biết một chút ít về thể thao điện tử, chuyện này hoàn toàn không phải là chuyện cô có thể tưởng tượng ra được.

Hơn nữa, cả ngày hôm nay cô bận rộn, đến thời gian đọc tin tức còn không có chứ đừng nói đến kết quả trận đấu.

Cô nhanh chóng đưa ra một kết luận: Vị thần của những người làm công thật sự! Hiển! Linh!!

Đương nhiên Phương Mạt không quên điều ước mà cô đã ước tối qua trước khi đi ngủ, nhưng, nhưng mà...

Không phải là cô chỉ tùy tiện ao ước một chút thôi sao?

Loại năng lực đọc được suy nghĩ này có thực sự ổn không? Không lẽ cô đang sống trong tiểu thuyết hay bộ truyện Anime sao!

Ngày tận thế? Trùng sinh? Năng lực siêu nhiên?

Phương Mạt đứng ngây người một lúc, cả người cô như thể bị ấn nút tạm dừng, cô cũng không biết chính mình đang nghĩ cái gì.

Ba phút sau, người nào đó bỗng dưng rùng mình một cái!

Chỉ thấy Phương Mạt ba bước làm hai chạy nhanh về phòng ngủ, trèo lên giường cố gắng mô phỏng lại tư thế đêm qua, lại dùng hai tay nâng gối lên.

"Hỡi vị thần của những người làm công!"

Không nghĩ tới những năm tháng độc thân của Nguyên Hoài Cảnh lại có uy lực lớn như vậy!

Trái tim của Phương Mạt không khỏi có chút rung động.

—Sếp, anh yên tâm, nếu tôi thực sự giàu có, tôi sẽ chia cho anh một nửa!

"Tôi bằng lòng dùng mười năm độc thân của Nguyên Hoài Cảnh, không, hai mươi năm độc thân của Nguyên Hoài Cảnh đổi lấy một cơ hội làm giàu!"

Dừng một giây, lại có người bổ sung thêm một câu.

"Cả đời cũng được!"

Giàu nhanh, không có khả năng giàu nhanh.

Có lẽ bởi vì quãng thời gian độc thân của Nguyên Hoài Cảnh không đáng giá, và người vẫn phải trả nợ - Phương Mạt, vẫn phải đi làm để kiếm những đồng tiền trong sạch.

Mà đúng 9 giờ sáng, Nguyên Hoài Cảnh cùng Triệu Viêm xuất hiện ở văn phòng như thường lệ, phong thái uy nghiêm, sắc mặt lạnh như băng, lát nữa Phương Mạt phải đi báo cáo với anh một số việc, làm người cũng không có cách nào trốn tránh mãi.

Tuy nhiên, là một người đam mê thế giới giả tưởng, Phương Mạt tự nhận kiến thức mình rộng rãi, chỉ có kẻ hèn mới có khả năng đọc được suy nghĩ... Mà thôi!

So với những phép thuật hóa đá, năng lực ma thuật, đảo ngược thời gian và không gian gì gì đó... cái này so ra chỉ là chút công phu tầm thường.

Cho dù hiện tại có người đột nhiên tới nói cho cô biết thiếu nữ ma pháp được chọn là ai, Phương Mạt cũng sẽ không sợ!

Ừm, đúng vậy, chỉ là chút công phu tầm thường!

Sau khi bình tĩnh lại, Phương Mạt bắt đầu suy nghĩ về việc năng lực này sẽ ảnh hưởng đến cô như thế nào, đồng thời, sau khi dùng nửa ngày nghiên cứu, cuối cùng cô đã hiểu thuật đọc tâm này là như thế nào.

Giống như điều ước lúc đầu của cô, cô thực sự có thể nghe thấy những suy nghĩ trong lòng của Nguyên Hoài Cảnh, hơn nữa cô chỉ có thể nghe được của một mình Nguyên Hoài Cảnh, nhưng sau nhiều lần thử nghiệm chứng, năng lực này chỉ có tác dụng trong một phạm vi nhất định.

Phương Mạt chỉ có thể nghe thấy những tiếng lòng của Nguyên Hoài Cảnh khi đứng gần anh trong phạm vi một mét, một khi rời xa khoảng cách này, mọi thứ sẽ giống như thường, không nghe được gì cả.

Phát hiện này khiến Phương Mạt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng tốt cũng tốt, cô cũng không muốn suốt ngày phải nghe tâm tư của người khác đâu, đặc biệt là Nguyên Hoài Cảnh... tương phản rất lớn!

Bởi vì ngày hôm qua quá khϊếp sợ, Phương Mạt cũng không suy nghĩ kỹ xem những suy nghĩ trong lòng của Nguyên Hoài Cảnh có vấn đề gì hay không, nhưng khi cô đứng sau lưng sếp lớn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh nghe cấp dưới báo cáo công việc, nhưng trong lòng anh lại đang suy nghĩ: [Trưa nay ăn gì được nhỉ?]

Phương Mạt: "..."

Người làm công bình thường hay hỏi ngày ba lần "bữa sáng ăn gì, bữa trưa ăn gì, bữa tối ăn gì", Nguyên Hoài Cảnh hóa ra cũng rất thực tế.

Còn có ngày hôm qua vắng mặt cả ngày, ban đầu Phương Mạt đoán được Nguyên Hoài Cảnh gác lại tất cả công việc là bởi vì có chuyện gì quan trọng, nhưng kết quả thì sao, kết quả chính là như vậy?!

Cô đã bí mật tìm hiểu, trận đấu MRG không được tổ chức ở Trung Quốc, ngồi máy bay đi đi về về cũng phải mất khoảng bốn tiếng, trận đấu hôm qua cũng mất khoảng bốn tiếng, trong vòng một ngày mà chạy tới chạy lui thực sự rất vất vả, nếu không phải là một người hâm mộ thực sự thì người bình thường đều không thể làm được như thế.