Chương 6

Mặc dù Nguyên Hoài Cảnh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh cũng có một ưu điểm rất lớn - Hào phóng.

Chỉ riêng điều này thôi cũng có thể bù đắp tất cả những khuyết điểm của anh trong lòng Phương Mạt. Cô yêu tiền và ngày càng muốn có nhiều tiền!

"Mọi người hãy đọc kỹ Điều 3 trang 2 và Điều 5 trang 4. Tài liệu này... nếu có thắc mắc xin mời..."

Cuộc họp kết thúc thuận lợi trước giờ cơm trưa, ăn cơm xong, Phương Mạt và hai trợ lý của cô bắt đầu phân loại tài liệu, cuộc họp thứ hai được tổ chức vào lúc 3 giờ chiều, cũng kết thúc thuận lợi trước 6 giờ tối.

"Maura, tôi về trước đây, ngày mai gặp lại."

"Chị Mạt, tạm biệt ~"

Lần lượt chào tạm biệt vài đồng nghiệp, Phương Mạt trở lại bàn làm việc của mình, kiểm tra biên bản cuộc họp và một số tài liệu cần báo cáo ngày hôm nay, sau khi mang đống báo cáo này đặt lên bàn của Nguyên Hoài Cảnh là có thể kết thúc công việc của ngày hôm nay rồi.

Về phần bữa tối, Phương Mạt đã quen với việc chỉ ăn một quả táo hoặc một lát bánh mì để giải quyết, cứ coi như giảm cân đi.

Chỉ là khi cô vừa bước vào văn phòng, cửa thang máy liền mở ra.

Tâm tình vốn đang rất tốt của Phương Mạt ngay lập tức tụt xuống ba bậc.

Đây là thang máy chuyên dụng đến thẳng văn phòng của Nguyên Hoài Cảnh, bình thường chỉ có một số người được phép sử dụng.

Quả nhiên giây tiếp theo, Nguyên Hoài Cảnh sải chân bước ra, theo sau là trợ lý đặc biệt của anh - Triệu Viêm.

Không giống như Phương Mạt, trợ lý Triệu còn phải chịu trách nhiệm về một số việc nhỏ nhặt trong cuộc sống của Nguyên Hoài Cảnh, từ chuẩn bị quần áo đến đối phó với mọi người trong các bữa tiệc xã giao, có thể nói rằng anh ta thực sự phục vụ sếp 24 giờ một ngày.

Nếu ai đó có thể đoán được suy nghĩ của sếp tốt hơn Phương Mạt, thì đó phải là Triệu Viêm.

Đồng thời, Triệu Viêm cũng là đàn anh tốt nghiệp cùng trường đại học với Phương Mạt, lúc trước Phương Mạt được chuyển đến làm trợ lý thư ký cũng có một phần công lao của Triệu Viêm.

"Tổng Giám đốc Nguyên."

Phương Mạt lấy lại tinh thần, cúi đầu chào hỏi, cô còn tưởng rằng hôm nay Nguyên Hoài Cảnh sẽ không đến công ty, còn thầm có chút vui mừng vì có thể được tan làm sớm.

Chỉ là bây giờ... giấc mơ tan tành.

Vốn dĩ là cô có thể nhanh chóng đặt báo cáo lên bàn làm việc của Nguyên Hoài Cảnh sau đó nhanh chóng bỏ chạy lấy người lại biến thành một cuộc báo cáo tại chỗ, nếu như Nguyên Hoài Cảnh có hỏi một số câu hỏi hoặc cần thêm cái gì đó, khẳng định cô sẽ lại phải ở lại làm thêm giờ.

Thật là, làm sao có thể trùng hợp như vậy chứ, muộn hơn mười phút thì tốt rồi!

Mà Nguyên Hoài Cảnh nhìn thấy Phương Mạt cũng không kinh ngạc, anh rất tự nhiên đi ngang qua cô, đi tới chỗ của mình rồi ngồi xuống: "Nói đi."

Tần suất cau mày cao hơn một phần ba, tốc độ gõ ngón tay trên bàn nhanh một phần mười.

Điều này có thể nhìn ra, chỉ số tâm trạng của Nguyên Hoài Cảnh hôm nay khoảng 60, hiếm khi đạt được đến tiêu chí định mức này, lát nữa phải chú ý một chút, không được đốt pháo*.

(*) - Ý nói không được gây ra lỗi làm Nguyên Hoài Cảnh tức giận.

Phương Mạt bình tĩnh lại, đem báo cáo cùng tài liệu trong tay giao cho anh, bắt đầu báo cáo nội dung quan trọng cùng kết quả của hai cuộc họp hôm nay, giọng nói rõ ràng mạch lạc, giọng điệu dễ nghe, cho dù là nội dung nhàm chán cũng không khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

[Buồn ngủ, buồn ngủ quá]

"Hả?"

Phương Mạt sửng sốt, vừa rồi... là giọng nói của Nguyên Hoài Cảnh sao?

Nguyên Hoài Cảnh đang xem báo cáo ngẩng đầu lên, tuy rằng không nói lời nào, nhưng lại bày tỏ nghi vấn của mình rất rõ ràng.

Phương Mạt mỉm cười: "Tổng Giám đốc Nguyên, xin lỗi, hình như tôi bị ảo giác."

Thật sự là ảo giác sao?

Phương Mạt tự hỏi liệu có phải cô quá mệt hay không, nếu không thì phải dành chút thời gian để đến bệnh viện kiểm tra mới được.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ công việc đã được báo cáo xong.

Nguyên Hoài Cảnh cũng vừa đọc xong nội dung tài liệu, anh nhấp một ngụm cà phê Triệu Viêm vừa mới pha cho mình, trầm giọng nói: "Được rồi."

Có nghĩa là Phương Mạt có thể tan làm.

Trong lòng Phương Mạt mừng rỡ nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, cô đang định nói lời tạm biệt khách sáo cuối cùng thì bên tai lại vang lên một giọng nói khác.

[SKY thật sự già rồi, tốc độ tay không được nhanh như trước, năm nay MRG thật đáng tiếc, nếu không thay người mới thì sang năm không có hy vọng rồi.]

Phương Mạt: "!!!"

Nụ cười trên mặt cô lập tức đóng băng, một sự việc siêu nhiên đã xảy ra!

Lần này giọng nói rất rõ ràng, cô không thể lừa dối bản thân rằng đó chỉ là ảo giác nữa.

Đây thật sự là giọng nói của Nguyên Hoài Cảnh, mặc dù giọng điệu có chút kỳ lạ, giọng điệu không lạnh lùng xa cách như thường ngày, nhưng nãy giờ Phương Mạt vẫn luôn nhìn vào Nguyên Hoài Cảnh, anh không hề mở miệng nói gì cả!

Dựa vào tố chất tâm lý vững vàng của mình, Phương Mạt vẫn bày ra vẻ bình tĩnh rời khỏi văn phòng, nhưng nhìn từ phía sau, bước chân của cô có chút cứng nhắc.