Chương 4

Đã có vô số lần Phương Mạt nghĩ đến việc từ chức, nhưng lần nào cũng bị hiện thực đánh bại.

Đặc biệt là kể từ khi cô tự mua nhà.

Diện tích thực tế của căn nhà này thậm chí còn chưa đến năm mươi mét vuông, lần mua nhà này không chỉ tiêu hết số tiền tiết kiệm của Phương Mạt mà còn khiến cô nợ công ty một khoản tiền lớn.

Tuy rằng có chế độ phúc lợi cho nhân viên, lãi suất thấp hơn nhiều so với vay ngân hàng nhưng vẫn phải hoàn vốn.

Dựa vào tốc độ kiếm tiền hiện tại của cô, lấy tiền đề là không trúng xổ số, Phương Mạt ước tính rằng còn phải mất ba bốn năm nữa mới có thể trả hết được cả gốc lẫn lãi, nói cách khác là cô sẽ phải chịu đựng Nguyên Hoài Cảnh ít nhất ba năm nữa!

Vừa nghĩ đến như vậy, Phương Mạt nhịn không được cầm chiếc gối có in hình nhân vật 2D yêu thích của mình đập mạnh xuống giường hai cái, như thể thứ trong tay cô chính Nguyên Hoài Cảnh.

Kỳ thật nếu không mua căn nhà này, với tiền lương và phúc lợi của công ty, Phương Mạt vẫn có thể sống rất tốt.

Năm nay còn chưa tới sinh nhật của cô, tính ra thì cô cũng chỉ mới 25 tuổi, lấy giá nhà đất ở thủ đô mà nói, mấy năm nay sẽ không có biến động lớn, nếu để muộn một hai năm nữa mới mua nhà thì rõ ràng áp lực của Phương Mạt sẽ được giảm đi nhiều.

Nhưng... Cô thực sự muốn có một ngôi nhà của riêng mình.

Một ngôi nhà sẽ không có ai đuổi được cô đi.

—— Quên đi, vẫn nên làm việc chăm chỉ đi, nói không chừng một ngày nào đó mình sẽ giàu to.

"Vị thần của những người làm công ơi!"

Nhắm mắt lại, Phương Mạt nằm ngửa trên giường, cô nâng chiếc gối trong tay lên bắt đầu hứa hẹn rất chân thành: "Tôi bằng lòng đem mười năm độc thân của Nguyên Hoài Cảnh để đổi lấy năng lực đọc được tâm trí!"

Cô không mong đợi điều gì khác, nhưng cô thực sự không muốn tiếp tục suy đoán công việc từ khuôn mặt cứng nhắc mang "một chút giễu cợt, một chút lạnh lùng lại có một chút cô đơn" kia nữa!

Khuôn mặt của Nguyên Hoài Cảnh cũng không phải là biểu đồ hình quạt!

***

7 giờ 25 phút sáng, chuông báo thức reo.

Phương Mạt mắt nhắm mắt mở rời giường, mơ mơ màng màng đi về phía phòng tắm, đi được nửa đường, suýt nữa thì cô vấp phải một con gấu bông nằm trên mặt đất, may mắn là cô phản ứng nhanh nên tránh được thảm kịch.

Hôm nay sao vậy nhỉ, sao người mình cảm thấy mệt mỏi vậy? Ngày hôm qua mình cũng đâu ngủ quá muộn đâu.

Phương Mạt sờ sờ trán, không bị sốt. Cô nhặt con gấu bông trên mặt đất ném lên ghế sofa, rất chính xác ném vào trên đỉnh đống gấu đang chất thành núi trên ghế, giây tiếp theo lại có ba bốn con lăn xuống đất.

Nhưng Phương Mạt cũng lười quan tâm, chỉ cần không vướng đường, cô căn bản không có tâm trạng thu dọn nhà cửa.

Nếu lúc này trong nhà có người thứ hai, nhất định sẽ kinh ngạc đến ngây người bởi những đồ vật yếu tố giả tưởng trong nhà, chưa bàn đến tủ kính chất đầy đồ thủ công, chỉ cần nhìn đến đủ loại hạt kê là biết cô chính là fan ruột của thế giới Nhị Nguyên Huyễn Tưởng*.

(*) - Thế giới trong loạt phim hoạt hình Fantasy

Ai có thể nghĩ rằng, người bề ngoài nhìn như nghiêm túc và chỉ quan tâm đến công việc như thư ký Phương lại có sở thích riêng tư này?

Thật ra trước đó cũng không bừa bộn như vậy, nhưng gần một tháng nay, đến thời gian nghỉ ngơi Phương Mạt còn không có, càng không có thời gian dọn dẹp nhà cửa, vì thế đồ đạc mỗi chỗ quăng một nơi.

Nhìn vào không khỏi có chút hỗn loạn.

Cũng may đây là nhà riêng của Phương Mạt, không có bạn cùng phòng hay người nào khác ghé thăm, cho nên dù có lộn xộn một chút cũng không ảnh hưởng gì.

Phương Mạt mất 40 phút để sửa vệ sinh cá nhân và sửa soạn đồ đạc, 8 giờ 10 phút thuận lợi bước ra khỏi cửa. Không tính thời gian ăn sáng trong nhà ăn của công ty, cô đến văn phòng làm việc của mình vào đúng 8 giờ 55 phút.

Là một thư ký, Phương Mạt không bị gò bó thời gian làm việc sáng chín giờ tối sáu giờ như những người khác, nhưng nếu không có tình huống gì đột xuất thì cô vẫn sẽ đến công ty trước chín giờ như những nhân viên khác, càng đừng nói đến hôm nay có một cuộc họp lúc chín giờ rưỡi.

"Tiểu Ngô, tài liệu chuẩn bị xong chưa?"

"Tử Duyệt, thông báo cho những người khác."

"Còn nữa, nhớ rõ..."

9 giờ 25 phút, Phương Mạt chỉnh sửa lại tóc tai và trang phục của mình, sau khi xác nhận mọi thứ đều hoàn hảo, cô thẳng lưng bước vào phòng họp.

"Tổng Giám đốc Nguyên tạm thời có chút việc, cuộc họp hôm nay sẽ do tôi chủ trì, vì không làm chậm trễ thời gian ăn cơm của mọi người, chúng ta trực tiếp bắt đầu thôi."

Giọng điệu của Phương Mạt thoải mái, mang theo ý cười, những người bên dưới không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù đều là họp, nhưng đại đa số mọi người vẫn thích một cuộc họp có bầu không khí thoải mái, thỉnh thoảng có thể nói đùa một chút, nếu lúc này đổi lại người chủ trì là Nguyên Hoài Cảnh, tất cả đều sẽ phải ngồi thẳng người, không dám thả lỏng chút nào.

Bây giờ đổi thành Phương Mạt, có thể nói là một niềm vui ngoài ý muốn.

Tuy là như vậy nhưng những người quản lý và giám đốc ngồi bên dưới cũng không dám làm qua loa cho xong chuyện, chưa kể sau cuộc họp này, Tổng giám đốc Nguyên nhất định sẽ tra hỏi, Thư ký Phương... không dễ bắt nạt.