Chương 3

Mỗi người trong số năm người trong ảnh đều là trai xinh gái đẹp có thể phát sáng trước mắt mọi người.

Thay vì đăng bài theo phong cách nghiêm túc như trước đây, hôm nay bộ phận phát ngôn của công ty lại đổi gió, đăng ảnh kèm theo tiêu để cực dễ thương.

"Click để xem bảo vật của Nguyên Thị! Tuyệt đối ngon bổ rẻ ~"

Làn sóng này là do chính phủ làm đầu têu nha! Hơn nữa đối tượng của bài đăng này còn là sếp lớn cùng những quản lý cấp cao hàng hiếm khi được thấy mặt trực tiếp, công nhân viên của Nguyên Thị lập tức dậy sóng.

Xét cho cùng, giữa một nhóm doanh nhân có độ tuổi trung bình từ 40 trở lên, bụng bia, hội tụ đủ các đặc điểm của những doanh nhân Địa Trung Hải điển hình, thì bức ảnh này giống như là một dòng nước trong vắt, khác biệt hoàn toàn.

"Đây thật sự không phải là đang quay phim truyền hình à?"

"Hàng ngày tỏ tình với Tổng giám đốc Nguyên! Tôi làm được!"

"Chết tiệt, tôi đột nhiên cảm thấy chính mình làm thấp đi hình tượng của Nguyên Thị rồi!"

Nhóm nhân viên xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện còn "bí mật" đặt biệt danh cho năm người họ, cũng chính là biệt danh khiến Phương Mạt cảm thấy xấu hổ khi nghe thấy lúc nãy - Nguyên Thị Thiên Đoàn.

Nói với ngoại hình này, không tham gia Show tuyển tú dấn thân vào Showbiz thì thật là đáng tiếc.

Sự hưởng ứng nhiệt tình như vậy ngay cả bộ phận phát ngôn cũng không ngờ tới, vốn dĩ đang nơm nớp lo sợ, suy nghĩ có nên dìm bài viết này xuống hay không, nháy mắt liền như đồng loạt bị tiêm máu gà*!

(*) - Vào khoảng năm 1959, Trung Quốc có rất người cao tuổi sức khỏe rất kém, nhà ai có người như vậy đều sẽ nuôi một con gà trống để lấy máu bổ thân, họ sẽ rút máu của con gà rồi tiêm vào dưới da của người bệnh. Người được tiêm máu gà cả người khô nóng, sắc mặt đỏ hồng như gà chọi.

Chẳng quan Nguyên Hoài Cảnh có ngồi lạnh mặt như muốn hỏi bọn họ không cần tiền nữa à, dù phải chịu áp lực rất lớn nhưng bộ phận phát ngôn vẫn lì đòn, tiếp tục cho ra các bài đăng thứ hai, còn có bài đăng thứ ba chuẩn bị sắp sửa được tung lên, Phương Mạt cũng được yêu cầu tạo dáng chụp hai bức ảnh đang làm việc, khiến hiện tại hầu như nhân viên của Nguyên Thị đều biết đến cô.

Cho đến nay, cuộc sống yên bình và bận rộn của Phương Mạt đã hoàn toàn bị phá vỡ, số lần "bị nhìn trộm" khi đi bộ trong khuôn viên tăng vọt, đến nỗi bây giờ đi tàu điện ngầm đi làm hay tan làm về nhà cô đều phải đeo khẩu trang. Dù sao thì tỷ lệ gặp được "người trong nhà" trên tàu điện ngầm là rất cao.

Nếu vừa rồi chẳng may cô bị nhận ra, phỏng chừng cô chỉ có thể thu dọn đồ đạc rời khỏi hành tinh này ngay trong đêm.

Ting——

Điện thoại rung lên.

Âm thanh bất chợt khiến trái tim Phương Mạt nhảy dựng.

Lúc này mà gửi tin nhắn cho cô thì tám chín phần là...

Cô vội vàng mở ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Nguyên Hoài Cảnh.

"Tổng giám đốc Nguyên: Hủy bỏ lịch trình ngày mai."

Phương Mạt: "..."

Mẹ kiếp !!!

Đang đứng nơi công cộng, Phương Mạt chỉ có thể nuốt lại những lời chửi bới muốn thốt ra trong cổ họng.

Ngày mai, theo như lịch trình ban đầu sẽ tổ chức hai cuộc họp, sau đó là cuộc gặp mặt hai ông chủ lớn nào đó bàn chuyện công việc, có thể nói là kín nguyên một ngày, không có thời gian rảnh rỗi.

Kết quả Nguyên Hoài Cảnh đột nhiên nói hủy bỏ mà không nói rõ lý do, cô phải giải thích thế nào với những người khác đây?

Điều khiến cô bực bội hơn là đến tận bây giờ mới nói với cô!

Tại sao không để đến sáng mai rồi nói? Khó khăn lắm cô mới được tan làm đúng giờ!

Phương Mạt hít một hơi thật sâu, cô sải chân đi về phía nhà mình, những bước chân nện thật mạnh xuống mặt đường như muốn giẫm chết Nguyên Hoài Cảnh.

Có vẻ như đầu năm nay, tính cách của vị ông chủ lớn nào đó càng ngày càng thất thường, trước đây còn được đánh giá là "Người cuồng công việc", nhưng bây giờ nói mất tích là mất tích, ngay cả Phương Mạt cũng không biết tên này đang muốn làm gì.

Cứ như thể kỳ mãn kinh đến sớm vậy, khiến người ta thực sự muốn bắt lấy khuôn mặt đẹp trai đó rồi đánh cho một trận nhừ tử! Nếu không thì khó mà nuốt được cục tức trong lòng!

—Bình tĩnh, đừng nóng giận, phụ nữ không nên nóng giận.

Sau khi lặp đi lặp lại câu nói này vô số lần trong lòng, sau khi tự cảm thấy bản thân đã bình tĩnh lại Phương Mạt lại nhấc điện thoại lên.

"Phương Mạt Maura: Vâng, Tổng giám đốc Nguyên"

Sau đó mở cửa, ném chiếc túi xuống đất, đi về phía tủ lạnh lấy một quả táo, Phương Mạt chẳng cần quan tâm hình tượng là cái chó má gì nữa, nằm nhoài trên ghế sô pha bắt đầu liên lạc với các bộ phận khác, cuộc họp không thể hủy bỏ nhưng quá trình cần thay đổi một chút, đến khi họp xong, biên bản cuộc họp cần phải được chuẩn bị sẵn sàng.

Cho dù Nguyên Hoài Cảnh không đi làm, nhưng khi xong việc nhất định sẽ hỏi đến.

Một thư ký có năng lực đương nhiên không thể đợi sếp hỏi đến mới nhớ đến rồi đi chuẩn bị.

Còn về phía hai ông chủ kia cũng cần phải tìm một lý do đàng hoàng thích hợp.

Sau khi làm xong mọi việc, Phương Mạt hồi phục tinh thần, nhìn đồng hồ đã là mười giờ tối.

Vội vã đi tắm rửa, cuối cùng, đến mười một giờ cô cũng leo lên chiếc giường nhỏ của mình.

—— Muốn từ chức.

—— Không được, mày vẫn còn một khoản vay mua nhà!

—— Muốn từ chức.

—— Không được, mày không có tiền!

Trước khi đi ngủ là thời điểm dễ có những suy nghĩ lung tung nhất.