Chương 2: Tiền tới cản không kịp

Thịnh Tuyển Ninh không thể tin được mà lắc cái đầu nặng trịch của mình làm giọt nước trên tóc văng lên tấm gương trước mặt, âm thanh dò xét hỏi lại: “Là?”

Đối phương giọng không kiên nhẫn lặp lại: “500 vạn.”

Thịnh Tuyển Ninh ngơ ngác, như là mơ lầm bầm làu bàu: “500 vạn, không phải 500 đồng…”

Cậu bắt lấy di động mình nhìn lại dãy số quen thuộc trên màn hình, là số bàn không phải số điện thoại lừa đảo, không phải số rác hay gọi điện làm phiền như mọi khi.

Thịnh Tuyển Ninh hiện tại giống như bản thân trúng độc đắc vậy cảm xúc không khác mấy. Kia là 500 vạn đấy! Đừng nói là cậu thay người khác gả đi, kể cả giờ bảo cậu ngồi tù thay, phi, cũng không thành vấn đề!

“Tỷ tỷ, nếu tỷ là kẻ lừa đảo thì em đây chính là 500 đồng cũng không có đâu!” Thịnh Tuyển Ninh tiến vào xã hội lăn lê bò lết nhiều năm, bản thân khéo đưa đẩy nịnh nọt cũng không phải chưa bao giờ đối với người khác rào trước đón sau như vậy. Mặc dù nghe giọng nữ trong điện thoại giống như có thể làm mẹ mình nhưng cậu cũng có thể thốt ra chữ “tỷ tỷ” ngọt xớt.

“Cậu yên tâm, 500 vạn không phải nói cho là cho, cậu phải gả cho Giang Chính Hình. Tôi có thể cho cậu thời gian suy nghĩ cho kỹ, từ giờ tới lúc kết hôn vẫn có thời gian…”

“Không cần suy nghĩ gì hết.” Thịnh Tuyển Ninh cực kì không có tôn nghiêm, “Tôi có thể gả cho thái giám cũng được...”

Thanh âm truyền tới một tiếng cười khẽ, trào phúng Thịnh Tuyển Ninh thấy tiền sáng mắt: “Trả giá cùng thù lao cũng là vì cậu có giá trị, cậu gả cho Giang Chính Hình hơn nửa là ở góa khi chồng còn sống, không khác gả cho thái giám là bao nhiêu. Thịnh Tuyển Ninh, năm năm trước, cha mẹ cậu thiếu mấy trăm vạn tiền công trình, lúc chết trong lửa lớn, cậu cũng thành cô nhi. Cậu mười năm tuổi vừa tốt nghiệp sơ trung liền đi làm công lấy tiền. Chúng ra tính cũng tính là có chút quan hệ họ hàng, dựa trên bối phận cậu nên gọi tôi một tiếng bác.”

Thịnh Tuyển Ninh cũng chẳng quan tâm người này là bác hay chị, cậu như chỉ sợ đối phương thay đổi chủ ý làm 500 vạn liền chớp mắt biến mất, chỉ mười phút liền cùng đối phương thống nhất tất cả các chi tiết. Cậu nhìn tin nhắn báo 500 vạn trong tài khoản, liền nhướng mi thở ra một hơi ngã ngồi lại ghế lô, toàn bộ quá trình đều không để ý ông chủ Đông Bắc vẫn còn ở trong phòng chờ. Vị “đại khách hàng” còn mê mê hoặc hoặc không hiểu ra sao, kêu “Tiểu Thịnh, uống tiếp nào!”, cậu liền nhăn mặt bỏ chạy ra ngoài.

Chỉ có một chữ thôi, sảng!

Dựa theo thỏa thuận với vị bác này, Thịnh Tuyển Ninh liền lấy thân phận người Thịnh gia, thay thế Thịnh Vãn Hâm cùng với Giang Chính Hình hoàn thành hôn ước, trừ khi Giang Chính Hình yêu cầu nếu không ít nhất hai năm không được ly hôn với Giang Chính Hình. Trong hai năm, hắn dù có phải đối mặt với sự tức giận với gây khó dễ của Giang Chính Hình khi biết người cùng hắn kết hôn bị thay đổi, dù có tra tấn hay gây rối muốn ly hôn vì thay người thì cũng phải cố gắng chống đỡ được hai năm.

Thịnh Tuyển Ninh không còn lời để nói.

Cậu mới hai mươi cái xuân xanh, là thanh niên mơn mởn laị phải kết hôn cùng một lão nam nhân bốn mươi ba lại còn có thể bị ghét bỏ.

Bất quá đạo lí ai đưa tiền người đó là cha mẹ, 500 vạn đã tới tay, giờ muốn cậu trả lại là không thể.

Ai hiểu được cảm giác trúng được 500 vạn chứ, Thịnh Tuyển Ninh bày tỏ baba này tôi nhận.

Thịnh Tuyển Ninh được Thịnh gia đưa cho 500 vạn, cùng ngày liền tới công ty từ chức. Tới căn phòng cậu thuê, tính toán ngày mai liền đổi sang một chỗ ở tốt hơn, đồng thời lúc này có tiếng gõ cửa, mở cửa ra thấy ngay một nam nhân ăn mặc tây trang giày da chỉnh tề trước mặt.

Người trước mặt một thân âu phục công sở quy chuẩn, tay mang theo tập văn kiện có vẻ hết sức chuyên nghiệp, cười đến hào hoa phong nhã: “Thịnh Tuyển Ninh tiên sinh, tôi là trợ lí của Giang Tổng của tập đoàn Giang thị. Tôi lần này tới là bởi có một yêu cầu hơi quá đáng, Giang tổng hy vọng có thể cùng ngài tiến hành hôn ước thay thế cho Thịnh tiểu thư của Thịnh gia. Thời hạn hai năm, Giang tổng sẽ trả ngài thù lao 800 vạn.”

Thịnh Tuyển Ninh mới uống ngụm nước liền phun đầy mặt vị trước mặt.

Đây là trong nhà có tiền liền đều có tật xấu này sao!