Chương 1: Trên trời rơi xuống đầu bánh có nhân

Giang Chính Hình là vì hôn ước của gia tộc mà chấp nhận cưới Thịnh Tuyển Ninh.

Nhưng hắn đối với Thịnh Tuyển Ninh không có chút xíu gì gọi là tình cảm.

Hắn mỗi tháng đều chu cấp cho Thịnh Tuyển Ninh 50 vạn tiền tiêu vặt, đem Thịnh Tuyển Ninh sau cưới lưu lại biệt thự, sau cũng không còn về nhà nữa.

Đối với việc này. Thịnh Tuyển Ninh bày tỏ: Giang Chính Hình chính là kẻ không xứng làm chồng…. Hắn chính là muốn làm ba ba cậu cũng được!

Mối liên hôn này có thể rơi xuống đầu cậu, Thịnh Tuyển Ninh cảm thấy trên đời thật sự có thể rớt xuống được bánh có nhân mà còn không chỉ rơi mà còn trúng đầu cậu!

Thịnh gia gội điện thoại tới, Thịnh Tuyển Ninh lúc này đang ở cùng một đại khách hàng tay còn đang nâng ly rượu chuẩn bị đưa tới miệng.

Thịnh Tuyển Ninh đang làm việc cho một công ty tiêu thụ nhỏ. Cái gọi là đại khách hàng cũng bất quá là chỉ là một người trong tay có tiền mà không có chỗ tiêu, một kẻ có tiền rảnh quá hóa hoảng ông chủ Đông Bắc.

Lúc đó, Thịnh Tuyển Ninh mới qua tuổi hai mươi, nhưng cũng đã đi làm được ba năm, luyện được ra một bộ dáng vẻ cứng rắn cường đại nói tóm lại cũng gọi là biết làm màu. Trong công ty cũng không thiếu người bằng cấp cao hơn cậu nhưng năng lực chưa chắc so hơn được cậu, dù có năng lực làm việc như cậu đi nữa thì cũng không uống rượu thắng cậu được, mà có uống lại thì so với cậu ỷ vào tuổi trẻ thân thể tốt, ruợu trắng đỏ lẫn lộn nhất định sẽ bị cậu đè một đầu.

Thịnh Tuyển Ninh khi làm việc cực kỳ nỗ lực, cũng khiến cho ông chủ ở công ty thường xuyên cảm thấy cậu ở công ty nhỏ như mình là một nhân tài không được trọng dùng mà nảy sinh áy náy. Nhưng cũng không có biện pháp, Thịnh Tuyển Ninh khi ra ngoài xã hội cũng chỉ có bằng trung cấp, nếu không thấy cậu làm việc thì chẩng có mấy công ty nguyện ý nhận cậu. Huống hồ cậu còn cõng nợ trên mình, dù biết bản thân có thể làm được công việc tốt hơn nhưng nào dám maooj hiểm mà bỏ công việc hiện tại.

Nhà về sinh ở quán rượu nhỏ điều kiện luôn tệ, Thịnh Tuyển Ninh thừa dịp bản thân muốn nôn mà khiến mình không để ý, cúi xuống nôn hết một trận xuống.

Rượu lẫn dịch vị dạ dày khiến cổ họng chua xót, bị nước cuốn vào ống thoát nước. Thịnh Tuyển Ninh nhịn mùi nước lạ mà vốc một vốc nước lên rửa mặt, khiến bản thân tỉnh táo chút.

“Uy, tín hiệu vừa rồi không tốt, ngài có việc gì gọi tới.” Rõ ràng bản thân dùng giọng nói chuyện cực kỳ ôn hòa nhưng tiếng phát ra lại như bị nghẹt mũi.

Đối phương cất giọng nữ xa lạ: “Thịnh Tuyển Ninh, 500 vạn để cậu thay thế Thịnh Vãn Hâm gả cho Giang Chính Hình.”

Thịnh Tuyển Ninh như là có một dòng điện cao áp giật làm cho tỉnh cả người, ngẩng phắt đầu lên, nhìn chính mình trong gương mà trong đầu lại trống rỗng.

500…vạn!

Năm! Trăm! Vạn!