Chương 2: Cậu Kim cần băng bó.

"Tinh." Đèn phòng phẫu thuật chuyển sang màu xanh. Cửa phòng mở ra.

Người tới dặn dò thuộc hạ của cậu Kim kia không phải bác sĩ chính mà là cô y tá vừa nãy mở cửa cho Jungkook ra ngoài mắng người.

Còn Jungkook đi thẳng về phía viện trưởng, ánh mắt trầm ổn không chút xao động.

- Tôi không muốn thu nhận số 21. Chuyển đi.

Viện trưởng lập tức răm rắp làm theo.

Choi Wook Sik nhìn chằm chằm Jungkook. Cảnh tượng này không khác gì lúc cậu Kim ra lệnh cho cậu.

Choi Wook Sik không phủ nhận bị sợ hãi, cũng không phủ nhận bị áp chế trước cậu. Bác sĩ Jungkook có một khí thế không phải người thường nào cũng có được.

[...]

Kim Taehyung cau mày, khó chịu mở mắt. Thân thể anh hơi uể oải. Choi Wook Sik nhìn thấy chủ nhân muốn ngồi dậy liền nhanh nhẹn đỡ lên.

Kim Taehyung day trán. Giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Tôi nằm bao lâu rồi?

Choi Wook Sik kính cẩn trả lời:

- Dạ cậu, 4 tiếng rồi. Bây giờ là 2 giờ sáng.

Taehyung dựa vào thành giường. Đôi mắt sắc lạnh nhắm lại.

Là Bang Yosuke của lão hồ ly ở Nhật Bản cướp lô hàng ở cảng biển khu vực anh quản. Chém nhau một trận nên mới nằm ở đây.

- Đã báo cho lão đại chưa?

Choi Wook Sik cúi người:

- Đã báo. Lão đại nói cậu Kim cứ nghỉ ngơi, việc bên Yosuke, lão đại sẽ xử lý.

Kim Taehyung nhíu mày:

- Không được! Làm loạn trên địa bàn của tôi mà để người khác xử lý, như vậy thể diện của tôi để ở đâu? Gọi cho lão đại không cần nhúng tay vào đâu.

Choi Wook Sik lo cho vết thương của chủ nhân nhưng không dám cãi lời, lập tức rút điện thoại gọi cho cánh tay trái đắc lực của lão đại Kim Namjoon.

- Cậu Kim, lão đại đồng ý. Nhưng cậu phải nghỉ ngơi tốt đến khi khoẻ lại.

Kim Taehyung không mở mắt, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Anh đã nằm bốn tiếng với 1 tư thế duy nhất nên nhức mỏi cả người.

Choi Wook Sik bỗng loé lên một suy nghĩ.

- A, cậu Kim tỉnh thì tôi phải gọi bác sĩ chứ nhỉ?

Kim Taehyung lia mắt. Choi Wook Sik hôm nay không tập trung!

Choi Wook Sik bấm chiếc chuông ở đầu giường. Trong đầu lập tức nhớ đến ánh mắt áp bức đến doạ người của bác sĩ Jungkook. Anh ta hơi thấp thỏm.

Dáng vẻ này lọt vào mắt Kim Taehyung. Cậu Kim không hài lòng nhưng không biểu lộ gì cả.

Người đến là viện trưởng cùng vài cô y tá. Choi Wook Sik ngó nghiêng, khều nhẹ viện trưởng.

- Bác sĩ Jungkook không tới đúng không?

Viện trưởng hơi bất ngờ nhưng cũng trả lời:

- Hôm nay không phải cậu ấy trực đêm, phẫu thuật xong cậu ấy đã về rồi.

Ánh mắt Kim Taehyung lại càng sâu. Choi Wook Sik đi theo anh trước giờ chưa từng có biểu hiện vừa mất tập trung vừa thấp thỏm như hôm nay.

Jungkook!

Bác sĩ Jungkook!

Là ai?

Trong lòng cậu Kim loé lên một sự tò mò. Người anh thu nhận ai ai cũng khó thuần phục. Bác sĩ Jungkook kia rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến anh em thân cận của anh khẩn trương như vậy.

Giây phút cô y tá vươn tay định cởϊ áσ thay băng cho cậu Kim. Đôi mắt lạnh lẽo trừng lại. Cô ta hơi hốt hoảng lùi lại phía sau.

Choi Wook Sik thấy cậu chủ không vừa lòng lập tức đuổi cổ cô ta ra ngoài. Viện trưởng thấy vậy, khuôn mặt méo mó cố hết sức mềm ra.

- Cậu Kim, y tá vừa rồi không tốt. Để tôi thay cho cậu.

Kim Taehyung lập tức trừng đôi mắt lạnh lẽo đến đáng sợ: "Cút."

Viện trưởng lập tức đứng thẳng người nép sang một bên.

Choi Wook Sik cúi người:

- Cậu Kim, cậu không muốn thay thuốc?

Kim Taehyung không trả lời câu hỏi đó. Giọng trầm chỉ vang lên một tiếng rồi dừng lại: "Bác sĩ Jungkook."

Cả viện trưởng và Choi Wook Sik đều nghe rõ.

Viện trưởng lập tức run bần bật. Kim Taehyung hiển hách thế nào không ai không biết. Ông không dám đắc tội. Nhưng nguyên tắc của Jungkook khắt khe thế nào ông đương nhiên biết rõ. Ông cũng không dám trái ý.

Một bên là đại tổ tông, một bên là tiểu tổ tông. Đắc tội bên nào cũng khó sống.

Thấy viện trưởng đứng đờ người. Choi Wook Sik hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng quát:

- Không nghe cậu Kim nói gì sao? Gọi tới!

Viện trưởng run rẩy móc điện thoại từ trong túi gọi. Giọng điệu ngạo mạn ra lệnh vang lên:

- Mở loa.

Viện trưởng không dám làm trái, lập tức mở loa lên.

Đầu bên kia bắt máy. Một giọng nói lạnh lẽo có chút bất cần khiến người ta rùng mình vang lên: "Nghe!"

Viện trưởng hít một ngụm khí lạnh:

- Cậu Jeon, cậu Kim cần băng bó. Phiền cậu đến bệnh viện một chuyến.

Jungkook bên này vẫn nhắm mắt nằm trên giường nói chuyện điện thoại. Vậy mà trong giọng nói không có chút sự ngái ngủ nào.

- Ai?

- Là người cậu phẫu thuật vào tối qua.

Viện trưởng vừa dứt lời, người bên kia điện thoại lập tức tỏ thái độ, giữ vững lập trường mình sẽ không đến.

- Anh ta bị bắn, không bị bỏng, không cần bác sĩ phẫu thuật đến theo dõi.

Viện trưởng không biết trả lời thế nào tiếp theo. Choi Wook Sik nóng nảy. Không đứng trước mặt Jungkook thì anh ta không sợ. Choi Wook Sik dựt điện thoại của viện trưởng nói:

- Bác sĩ Jungkook, hôm qua là cậu phẫu thuật cho cậu Kim. Cậu phải có trách nhiệm chăm sóc chủ nhân nhà chúng tôi.

Jungkook im lặng một hồi. Choi Woo Sik tưởng là đầu dây bên kia bị mất sóng, giọng hơi mất kiên nhẫn "Alo?".

- Là cậu à?_Âm sắc này chắc chắn là một âm trầm không có nhiệt độ.

Người Choi Wook Sik có chút run. Cậu ta có thể tưởng tượng ra khí lạnh toát ra từ trong điện thoại.

Người trong điện thoại nói tiếp:

- Nói về trách nhiệm, đêm qua là Song Min trực đêm. Cho nên ca phẫu thuật đó muốn hỏi trách nhiệm thì hỏi cô ấy.

Kim Taehyung nghe thấy câu đó mặt hơi đen lại. Chẳng lẽ người này không biết anh? Vừa nãy Choi Wook Sik đã nói là cậu Kim. Người khác khẳng định không dám cãi nửa lời. Trong thành phố A này người dám cãi lời "cậu Kim" chỉ đếm được trên đầu ngón tay và đó là những người được cho phép. Ấy vậy mà lại có một người ngang ngược, không biết sống chết dám cãi lại lệnh của anh.