Chương 1: Bị bác sĩ mắng

-Tránh ra, mau tránh hết ra!! Choi Wook Sik điên cuồng kéo băng ca có một người đàn ông người nhuộm đỏ máu tươi trên hành lang.Những thuộc hạ phía sau cũng hốt hoảng không kém đẩy càng nhanh chiếc băng ca tìm bác sĩ. Tiếng gào thét tìm bác sĩ của Choi Wook Sik làm vài người già hoảng sợ. Có người đàn ông tức giận đứng dậy nói lý lẽ:

- Biết là muốn cứu người nhưng phải mở mắt ra mà nhìn đường chứ, đυ.ng trúng mẹ tôi rồi.

Choi Wook Sik nghe thấy lời đó, ánh mắt đỏ ngầu, mồm độc địa nguyền rủa:

- Người bà ta lành lặn như thế thì bị làm sao được? Trách anh ngáng đường tôi đưa cậu Kim vào bệnh viện thôi. Cậu Kim mà xảy ra chuyện gì vì anh, tôi lấy băng ca cán chết anh!

Vừa dứt lời, Choi Wook Sik tiếp tục quay sang mắng chửi:

- Không thấy người bị thương à, bác sĩ đâu? Các ngươi chết hết rồi à?

Bác sĩ Song Min trực ca tối ngày hôm đó rúm ró bước ra, bị khí thế của Choi Wook Sik doạ sợ, đến cầm tiêm chắc còn run nữa là cấp cứu.

Người này không được!

Choi Wook Sik quay qua quay lại, lại mắng:

- Người run bần bần thế kia sao có thể cấp cứu cho anh Kim. Bác sĩ khác đâu? Lăn lại đây cho tôi!

Song Min đang sợ hãi thì Jeon Jungkook từ phía sau tiến lại, bàn tay cậu vỗ nhẹ lưng cô trấn an.

Dù Choi Wook Sik làm loạn sảnh trước bệnh viện, khiến các bệnh nhân khác hỗn loạn sợ hãi. Nhưng biểu cảm của Jungkook vẫn chưa hề biến đổi.Jungkook bước đến gần người đang điên cuồng gào thét bác sĩ đến cứu cậu Kim. Giọng điệu lạnh lẽo không chút âm sắc vang lên:

- Tôi sẽ cấp cứu cho anh ta nếu cậu câm miệng lại và ngoan ngoãn chờ ngoài phòng phẫu thuật.

Choi Wook Sik nghe giọng nói này không khỏi rùng mình. Sắc độ gần như nhỏ hơn 0°C. Quay người lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào mắt mình khiến Choi Wook Sik không khỏi hơi run. Khí thế này thật sự là của một bác sĩ sao? Khó thở đến kinh người. Tuy vậy, cái tính loi choi, nóng tính của cậu ta không mất đi. Cậu ta kéo tay Jungkook, giọng nói có vài phần kính nể:

- Bác sĩ, mau, mau cứu anh Kim. Mặt anh ấy tái nhợt rồi kìa.

Choi Wook Sik thì luôn miệng, nhưng Jeon Jungkook không biểu hiện gì. Duy chỉ có tầm nhìn hạ xuống bàn tay đang kéo khuỷu tay mình.

Quả nhiên là ánh mắt biết doạ người. Choi Wook Sik lập tức buông ra.

Đám thuộc hạ phía sau hơi e dè. Người này là ai mà khiến anh Choi không biết trời cao đất dày là gì giật mình thon thóp như vậy.

Jungkook lúc này mới nhìn về phía phòng phẫu thuật phía trước, hất mặt. Một số y tá tiến tới đẩy băng ca có người đàn ông đang bị thương tới phòng phẫu thuật. Choi Wook Sik nhíu mày phản đối:

- Phẫu thuật cho anh Kim ở phòng VIP, phòng thường không sạch sẽ.

Lời vừa tuôn ra, thêm một câu trả lời âm độ đáp lại:

- Câm miệng. Đứng yên phía ngoài, cấm làm loạn.

Jungkook lạnh lùng quát như vậy, nhưng vẫn chuyển hướng băng ca sang phòng phẫu thuật cao cấp.

Choi Wook Sik không trả lời. Tuy vậy, trong phút giây nào đó, anh ta nhận ra mình thật sự đã bị bác sĩ kia áp chế.

Các thuộc hạ kia bu dồn lại ngay chỗ Choi Wook Sik:

- Anh Choi đó là ai?

- Dám quát cả anh, ai vậy?

- Hiếm thấy anh Choi nhịn một người đến vậy.

Choi Wook Sik mặt đầy hắc tuyến rống lên:

- Ai biết cậu ta là ai chứ, ai sợ cậu ta!

Một con quạ mang theo dấu ba chấm bay ngang. Hình như đâu có ai hỏi anh Choi có sợ Jungkook đâu nhỉ.

[...]

Jungkook âm trầm nhìn người đàn ông hơi thở đều đều trên bàn phẫu thuật. Sở dĩ cậu không cấp cứu cho anh ta ngay là vì cậu đã quan sát từ xa.

Hơi thở không yếu, l*иg ngực không thoi thóp mà thở đều đặn.

Người đàn ông này rõ ràng là đang ngủ!

Thế mà doạ cho đàn em anh ta một phen khẩn trương trối chết.

Gương mặt đang nhắm mắt trên bàn mổ quả là yêu nghiệt. Từ nước da, sống mũi, đôi môi, lông mày, khuôn mặt hệt như được tạc tượng, hoàn toàn là gen trội của các vị thần Hi Lạp.

Thân hình của anh ta cũng hấp dẫn không kém, cộng chung với gương mặt kia quả thật là trời sinh yêu nghiệt.

Một nữ y tá cắt áo sơ mi nhuộm đỏ máu của người đàn ông kia ra. Dù đã làm quen việc nhưng cô ấy vẫn hơi đỏ mặt.

Jungkook dùng đôi mắt biết nói quét một tia khinh thường lên người cô ta. Trực quan của một người phụ nữ khiến cô ta dừng tay, nhìn về phía Jungkook. Lạnh toát.

Jungkook không hài lòng:-Hừ.Bệnh nhân đang nằm trên bàn mổ mà còn xuất hiện suy nghĩ dơ bẩn khác. Đúng là đáng khinh thường.

Jeon Jungkook nhìn vào bảng tên trên ngực cô ta. Đôi mỏng nhỏ nhẹ nhưng giá lạnh phun ra "số 21". Những trợ lý còn lại đều đồng loạt nhìn cô ta.

Jungkook nổi tiếng là khó tính. Nhất là trong phòng phẫu thuật. Cô ta lại làm chuyện gì khiến tiểu tổ tông của bệnh viện Angel tức giận thế?

Nói xong, Jungkook mặc cho cô y tá mặt tái mét đứng trơ người, đeo bao tay vào tiến hành gắp đạn ra.

Bàn tay Jungkook thoăn thoắt trên từng vết thương. Jungkook vừa phẫu thuật vừa nhẩm trong đầu.

Đạn 2 viên.

Dao găm 4 nhát.

Jungkook hơi ngừng lại trước vết thương hình chữ thập. Phi tiêu ư? Ai lại đi dùng phi tiêu đánh người chứ. Người Nhật sao?

Suy nghĩ xẹt ngang đầu, cậu tiếp tục xử lý nốt các vết thương cho người đàn ông.

Bên ngoài, giọng nói ồn ào của Choi Wook Sik lại vang lên chất vấn viện trưởng.

- Con mẹ nó nhà ông, cậu Kim vào phòng phẫu thuật được cả tiếng rồi ông mới lăn đến đây, ông đi chết đi.

Tiếp đó là hàng loạt lời mắng chửi.

Jungkook âm trầm đưa tay lên cao, một y tá lập tức đi theo mở cửa cho cậu. Jungkook vừa bước ra tiếng ồn đã im bặt.

Viện trưởng nhìn thấy Jungkook như thấy cứu tinh. Tốc độ phẫu thuật và trình độ của Jungkook là đứng đầu trong số các bác sĩ của bệnh viện. Viện trưởng hồi đó vừa phải đi lo hồ sơ rồi vừa phải đi nói chuyện với Jungkook. Đôn đáo nửa năm mới mời được cậu về bệnh viện làm. Đương nhiên là đãi ngộ rất cao, đặc quyền cũng không ai bằng.

- Jungkook, Jungkook, cậu Kim sao rồi? Phẫu thuật xong chưa? Sao chưa chuyển đèn nữa.

Viện trưởng hạ tông giọng nói chuyện với cậu.

Jungkook không quan tâm. Cậu quét ánh mắt chán ghét lên người Choi Wook Sik:

- Tôi nhớ không lầm là đã bảo cậu câm miệng. Cậu làm phiền tôi cứu người.

Choi Wook Sik không hiểu sao lúc này anh ta nghiêm trang hệt như lúc ở với cậu Kim. Đây là lần thứ hai trong tối hôm nay anh ta bị một bác sĩ có khí thế bức người mắng mà không dám lên tiếng.

- Bác sĩ, xin lỗi! Jungkook vẫn dán ánh mắt phiền phức lên người Choi Wook Sik rồi quay người bước vào. Choi Wook Sik lại thở phào nhẹ nhõm. Ngoài các đương gia của Sharp, anh ta chưa từng bị áp chế bởi người khác. Lần này thế lại là một bác sĩ.