Chương 8

Chương 8



Bang Thiên Hiết.

Ngô Yêu đang cuối đầu cung kính trước người đàn ông đeo mặt nạ quỷ.

"Thưa chủ nhân, lần này bên ta bị toàn diệt. Thiệt hại một 18 người và nhiều vũ khí."

"Vậy mà vẫn để cho tên đó chạy được?" Một giọng nói âm u không chút độ ấm của người đàn ông vang lên.

"V... vâng... là lỗi của thuộc hạ không bố trí thêm người."

Ngô Yêu run người, sợ hãi lắp bắp nói.

"Cậu thiệt hại người của tôi nhiêu đó chưa đủ?" Làn khói thuốc bay bay trong gió.

"Thuộc hạ không dám... xin chủ nhân hãy cho thuộc hạ cơ hội chuộc lỗi. Bây giờ sẽ cử người đi bắt tên đó ngay."

Ngô Yêu sợ xanh mặt, quỳ rạp xuống cầu xin. Hắn không muốn chết đâu...

"Ngu xuẩn."

Tên ngu ngốc này, đúng là không được nỗi cái tích sự gì. Thành công không có mà thành bại có thừa.

Người đàn ông híp mắt nguy hiểm dựa vào ghế trầm ngâm nghĩ.

Tên đó nghe nói đã bị thương nặng, nhưng không ngờ vẫn thoát được thiên la địa võng của ông. Đúng là khó gϊếŧ mà.

"Có nghe thấy tung tích của hắn không?"

"Dạ thuộc hạ nghe nói hắn đã mất tích, bang Hắc Diệm đang ra sức tìm kiếm ạ."

Nếu vậy, hắn chẳng phải chỉ cần tìm ra được tên đó trước và đưa tới trước mặt chủ nhân là có thể lập được đại công rồi sao. Lúc đó, chủ nhân sẽ không nói hắn ngu ngốc nữa, mọi người cũng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Khung cảnh đó sẽ thật tuyệt.

Ngu Yêu tự nghĩ tự cười trong bụng.

"Nếu vậy, cậu hãy dẫn một đám người xuống phía nam cảng Tư Hải đi. Hắn chuẩn bị có lô hàng ở đó. Hãy cướp về đây cho tôi."

Lời nói lạnh lùng vang lên phá tan diễn cảnh Ngu Yêu đang nghĩ...

Cái gì? Kêu cậu dẫn băng đi cướp á...

"Chủ nhân... cái… cái đó..."

"Thế nào? Không làm?" Âm thanh sắc bén vang lên.

"Làm làm chứ... thuộc hạ sẽ đi tập hợp anh em ngay bây giờ." Không đợi người đàn ông nói tiếp, Ngô Yêu đã sợ hãi chạy một mạch ra ngoài.

Người đàn ông nhếch miệng cười lạnh. Hắc Ưng à Hắc Ưng, để tôi xem cậu có về kịp tới lúc đó không.

...

Hai ngày sau.

Sau khi đã thống nhất quan điểm, Sở Doãn Ca và Ưng Thần Dạ đã chung sống hòa bình với nhau. Mọi chuyện diễn ra rất hòa hợp. Cô làm chuyện của cô, anh làm chuyện của anh, không ai đυ.ng chạm ai, nếu không phải trong không khí thỉnh thoảng xuất hiện tia sát khí kèm theo mùi thuốc súng thì nhìn vào anh và cô rất giống một đôi vợ chồng son.

Cô đang nấu đồ ăn sáng trong bếp, bỗng có một tiếng ngáy ngủ phát ra từ phòng cô.

"Tôi muốn ăn soup gà."

Cô nghe xong thì nổi đóa xông thẳng vào phòng ngủ.

Có ai ở đậu nhà người ta mà như chủ nhà giống tên này không? Cô nói hắn ngủ sofa, hắn ngủ được một đêm thì bảo bị đau lưng, gió lạnh làm vết thương đau nhứt, không nhanh lành được, ép buộc cô nhường phòng cho hắn, nếu không hắn sẽ vào ngủ chung với cô. Hại cô ngủ sofa hai đêm nay, lưng cũng muốn gãy luôn rồi.

"Dậy đi. Muốn ăn thì lăn vào bếp."

Sở Doãn Ca đi lại hất tung chăn, đá vào mông anh một cái. Đã chiếm giường cô, giờ còn vô sỉ kêu cô nấu ăn cho hắn? Năm mơ. Chưa độc chết hắn là may lắm rồi.

"Một bữa ăn một 1000$." Anh không mở mắt nói.

"Anh còn cần gì nữa không." Mắt cô sáng thành $ nói. một bữa ăn có tính là gì. Kêu cô tắm cho anh luôn cũng được.

Ưng Thần Dạ:."" Chưa thấy qua ai vì tiền mà có thể bấp chấp cả sĩ diện như cô gái này. Bỗng…

"Rưnggggg... rưnggggg… rưngggg…"

"Alo."

Cô quay ra ngoài bắt điện thoại.

"Vâng, vâng, cháu sẽ đến ngay."

Cúp điện thoại, cô vội vã lấy chìa khóa ra khỏi nhà.

Ưng Thần Dạ mở mắt, ngồi dậy. Nào có nửa điểm buồn ngủ khi nãy. Cặp mắt sắc bén nhìn về hướng cô vừa đi, giống như vừa mới tìm được đáp án cho mình vậy.

Ha, thảo nào thuộc hạ của anh tới giờ vẫn chưa thể mò ra được ví trí ở đây. Thử hỏi một người con gái bình thường mà có thể lắp được loại thiết bị nhiễu sóng tân tiến này sao? Hơn nữa bản thân cô lại sử dụng đường truyền đặc chế riêng, nên mới có thể gọi điện thoại trong vùng nhiễu sóng này. Cô gái bình thường bây giờ đều sẽ chuẩn bị đầy đủ đồ sơ cứu, dụng cụ gắp đạn, khâu vết thương sao?

Đặc biệt là thân hình mảnh mai tối đó... anh không thể quên được. Mà trùng hợp là lại khớp với thân hình cô gái này. Thật sự sẽ nhiều chuyện trùng hợp vậy à..

Nhưng có điều làm anh hồ nghi không chắc chắn, nếu cô thật sự là người đã ám sát anh tối đó thì tại sao lại chữa thương và chăm sóc cho anh mấy hôm nay? Tại sao không gϊếŧ anh ngay lúc thấy anh nằm trong nhà cô?

Nếu vì tiền, thì chắc chắn không phải. Nhiệm vụ gϊếŧ anh có khi được nhiều hơn cái anh nói cho cô mấy nay gấp trăm lần... vậy thì do đâu?

Cuộc gọi khi nãy là từ ai mà làm cô vội vã như vậy? Anh có linh cảm không tốt. Ưng Thần Dạ xuống giường tranh thủ làm vệ sinh.