Chương 6

Chương 6



Sau khi ra ngoài, cô lái xe đến siêu thị gần nhà. Trong nhà đã hết đồ ăn dự trữ, sẵn tiện mua thêm vài đồ dùng cá nhân.

Khi đi qua shop đồ nam. Cô nghĩ tới người đàn ông kia. Không biết hắn đã rời đi chưa... thôi thì mua đề phòng đi. Nếu đi rồi thì cô đưa cho Cảnh Tư Khanh mặc.

Cô đẩy xe đẩy vào khu đồ nam.

"Xin chào quý khách, quý khách cần gì ạ?" Nhân viên shop vui vẻ hỏi cô.

"Tôi muốn mua hai bộ mặc ở nhà dành cho nam cao 1m87 hoặc 88."

"Vâng ạ. Ở phía bên này, không biết chị có yêu cầu về kiểu dáng hay màu sắc gì không ạ?"

"Không cần, cô tự chọn là được."

"Vâng ạ, chị có cần mua đồ lót nam luôn không ạ? Bên em có bán đủ đồ nam luôn ạ." nhân viên nhiệt tình mời chào.

Cô ngẩn người ra... cô quên mất... nghĩ đến dáng người hoàn mỹ đó... cơ bụng đó... phía dưới đó... mũi cô bất giác nóng lên. Lắc lắc đầu, cô lại nghĩ đi đâu vậy nè.

"Cô lựa giúp tôi hai cái nhé."

"Vâng ạ, anh nhà mặc size gì vậy ạ?"

"S… size sao... cô dựa vào chiều cao lấy giúp tôi nhé."

Sở Doãn Ca lúng túng, đỏ mặt nói. Lần đầu cô mua đồ này nên còn bỡ ngỡ. Thậm chí không để ý cách xưng hô của nhân viên.

"Vâng ạ, vậy để em gói đồ cho mình nhé."

Sau khi rời khỏi cửa hàng, cô đi thẳng ra về.

Ngồi trên xe, Sở Doãn Ca thở phù một cái. Đúng là tên phiền phức mà. Mong là hắn đã rời đi rồi.

Nhưng mà đời đâu như mơ. Mở cửa ra đã thấy tên chết tiệt đó đang nằm hưởng thụ trên sofa của cô.

"Sao còn chưa đi? Đợi tôi dùng chổi quét đi à?"

Cô âm u nhìn anh nói.

"Tôi không thể lê cái thân đầy thương tích này ra đường được."

Ưng Thần Dạ vừa lật sách vừa nói. Sách này có vẻ thú vị nhỉ.

"Chuyện đó của anh, tôi không biết. Tôi cần anh rời khỏi nhà tôi ngay bây giờ."

"Nếu không...?"

Cô săn tay áo lên đi lại chỗ anh, giơ tay chuẩn bị kéo anh lên.

"1000$. Mỗi ngày ở đây tôi sẽ trả phí 1000$ cho cô, đến khi nào vết thương lành tôi sẽ rời đi." Anh bình thản đưa ra lời mời gọi.

Sở Doãn Ca đứng hình 5s. Tai cô không bị điếc nhỉ. Hình như cô nghe 1000$... hồi thần cô nghi ngờ nhìn anh hỏi:

"1000$ sao?"

"Không đủ? Vậy bao nhiêu cô nói giá."

"Đủ đủ... quá đủ luôn ấy chứ, anh có đói bụng không, muốn ăn gì không... à tôi có mua đồ cho anh đây."

Cô thay đổi thái độ 360 độ làm anh không kịp phản ứng. Này cũng quá nhanh đi.

Nhìn đồ cô mua, là biết loại rẻ tiền. Anh có khi nào mặc mấy loại này.

Thấy ánh mắt chán ghét của anh, cô lạnh lùng giơ tay định đoạt lại."Không mặc thì trả đây, thái độ đó cho ai xem."

Nhưng anh vẫn nhanh hơn cô, giấu đồ ra sau lưng. "Đây cũng là tiền của tôi, dĩ nhiên tôi có quyền."

Vâng, của anh tất. Anh có tiền, anh là nhất, anh là số một. Cô nổi đóa nghĩ. Nhịn, nhịn, nhin. Vụ mua bán này quá lời cho cô nên cô phải nhịn, không được gϊếŧ hắn.

"Cô chọn à?"

Anh dùng ngón trỏ móc chiếc qυầи иᏂỏ đen lên quơ quơ trước mặt cô.

Mẹ nó... giờ cô muốn gϊếŧ luôn tên này được không... cô xoa trán đang giựt giựt của mình "Không phải, tất cả chỗ đó là do nhân viên chọn."

"Hơi nhỏ, lần sau cô nhớ chọn số lớn chút." Anh ngứa đòn nói.

Cô nghiến răng ken két, tên chó chết này.

"Yên tâm, lần sau tôi sẽ tự chọn một chiếc hòm vừa với dáng người của anh."

Anh cũng thôi đùa, ưng mâu lạnh lùng nhìn cô. Cả hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc.

Anh đứng dậy, đi lại chỗ cô.

Cô chỉ cao mộtm68, lúc đứng gần anh, chỉ đứng ngang vai anh. Cảm giác bị áp bức này làm cô vô cùng khó chịu. Cô lùi lại giữ khoảng cách với anh.

"Sắp tới phải nhờ cô chăm sóc rồi."

Ưng Thần Dạ cúi xuống ghé sát vào tai cô nói. Xong, anh lấy đồ đi về phía phòng cô, thản nhiên như nhà mình.

Sở Doãn Ca đứng đó trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó vào nhà bếp làm đồ ăn.