Sau khi dừng lại một lúc, Phạm Khởi Đình nói như một con thú hoang: "Cô. Tôi muốn cô !"
Ngay khi giọng nói giảm xuống, anh ta bắt đầu kéo quần áo của Vũ Ánh Tuyết không một chút do dự. Vũ Ánh Tuyết nhìn anh sửng sốt với vẻ mặt điên loạn và nói một cách giận dữ: "Tô ... tôi sẽ cưới cha của anh. Anh mau dừng lại... tôi xin anh ..."
Thật liều lĩnh! !!
Cô ta không xấu hổ khi nói điều đó. Phạm Khởi Đình cảm thấy khó chịu vì cô vẫn chưa rõ về việc mình sẽ kết hôn với ai.
Đồ ngốc này!
Anh lạnh lùng cười khẩy và nói một cách thờ ơ: "Ngay bây giờ tôi sẽ nói với cô biết, cô sẽ cưới ai trong nhà này?"
Khi nghe điều này, Vũ Ánh Tuyết ngây người và hỏi lại: "Ý anh là gì?"
Không phải cô sẽ cưới cha anh ta sao? Điều đó là không thể, phải không? Phạm gia, ngoài Phạm Khởi Đình và cha anh ta ra, còn có ông Phạm nào khác sao?
Phạm Khởi Đình thấy rằng cô vẫn chưa nhận ra sự thật cho dù anh đã gợi ý một cách bí mật và nói: "Ông Phạm mà cô kết hôn không phải là cha tôi, nhưng ..."
Ngay lúc ấy....
"Cậu chủ, bữa tối đã sẵn sàng." Một tiếng gõ cửa vang lên từ cánh cửa và người giúp việc thưa cách lịch sự
"Bữa ăn đã sẵn sàng, chúng ta đi thôi." Vũ Ánh Tuyết nghe những lời của người hầu, thì nhận ra đó là người hầu cô mới quên. Cô nhanh chống đáp lại
Cô đưa tay đẩy Phạm Khởi Đình ra, sau đó chạy nhanh về phía cửa như một con thỏ cổ thoát khỏi con sói dữ.
Phạm Khởi Đình nhìn cô rời đi, lạnh lùng xoa khóe miệng, từ từ đứng dậy khỏi chiếc giường, rồi từ từ điều chỉnh lại quần áo. Ngay khi đến cầu thang, anh thấy Vũ Ánh Tuyết đang ngồi như một con thỏ trên ghế sofa, run rẩy vì vừa thoát chết khỏi nanh vuốt kẻ săn mồi.
Vũ Ánh Tuyết lắng nghe tiếng bước chân phía sau mình, cô vô thức nắm chặt hai tay. Trái tim cô như một cổ máy, nó đập những nhịp dồn dập và bất định
"Đây là phòng khách, anh ta sẽ không dám làm gì" Suy nghĩ đó khiến Vũ Ánh Tuyết bình tĩnh một chút.
"Dùng bữa." Phạm Khởi Đình lạnh lùng khi vừa tiến vào phòng ăn.
Vũ Ánh Tuyết cắn miệng, vô thức muốn từ chối ăn cùng anh ta, nhưng cô cảm thấy đói bụng và cô không còn cách nào khác nên phải theo anh ta. Mặc dù đói, nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài. Cô tiến đến và ngồi đối diện với anh ta trong bàn ăn.
Vũ Ánh Tuyết nhìn Phạm Khởi Đình phía đối diện, thấy từng cử chỉ ăn uống thanh lịch của anh ta. Đặc biệt anh ta rất đẹp mắt. Đột nhiên, Vũ Ảnh Tuyết nhớ ra điều gì đó. Cô không thể ngẩng đầu lên và hỏi,
"Ah, Anh... tại sao cha anh không đến ăn tối?"
Cho đến nay, cô chưa thấy cha của Phạm Khởi Đình, ông Phạm! ! !
"Tôi không biết ông Phạm sẽ đổi phó với cô như thế nào khi ông ta gặp cô?" Phạm Khởi Đình thờ ơ nói. Trái tim Vũ Ánh Tuyết đầy lo lắng khi nghe điều đó.
Vũ Ánh Tuyết nghĩ rằng thay vì lo lắng như thế này, thà chết sớm còn hơn. Phạm Khởi Đình nhìn thấu suy nghĩ của Vũ Ánh Tuyết trong nháy mắt, anh ta lại mång cô cách kín đáo
Người phụ nữ khờ khạo, ngu ngốc. Thực sự ngu ngốc! !!
Anh quá lười biếng để chăm sóc người phụ nữ ngu ngốc này. Phạm Khởi Đình không nói, nhưng
chú Hoàng, người quản gia đứng cạnh nó, nhìn Vũ Ánh Tuyết một cách ân cần và trả lời: "Thưa cô Vũ, ông Phạm thường sống trong một ngôi nhà cũ, và nói chung không đến đây."
Ông Phạm sống trong ngôi nhà cũ?
Vũ Ánh Tuyết sững sờ. Vì ông Phạm sống trong ngôi nhà cũ và không sống ở đây, nên ...Tại sao Phạm Khởi Đình lại đưa mình đến đây?
Tuy nhiên, nếu ông Phạm không sống ở đây, vậy thì tính mạng của cô tạm thời không bị đe dọa? Hơn nữa, không cần phải đối mặt với Ông Phạm, một người đàn ông gần 60 tuổi, là một điều thực sự tuyệt vời!!!