Phạm Khởi Đình lắc đầu và từ chối trực tiếp:
"Không, bác sĩ hãy chăm sóc cô ấy thật tốt. Nếu có bất kỳ tin tức nào về tình trạng của cô ấy, xin thông báo sớm nhất có thể cho tôi."
Nói xong, anh lại đưa mắt nhìn bệnh nhân đang trong phòng đặc trị và quay mặt đi với khuôn mặt ủ rũ.
Trong những năm này, Phạm Khởi Đình không biết mình đã vào bệnh viện bao nhiêu lần. Lần này anh bước vào với hy vọng, và rời đi trong nỗi cô đơn. Trong bóng tối, Phạm Khởi Đình thay vì quay trở lại biệt thự, anh lái xe đến quán bar mà anh thường ghé thăm,
"Khát nước quá .."
Vũ Ánh Tuyết đang hiu hiu ngủ thì bị đánh thức bởi cơn khát. Cô mơ mơ màng màng rởi khỏi chiếc giường, mắt nhắm mắt mở đi về phía bếp.
Khi đi qua phòng khách...
"Á ."
Vũ Ánh Tuyết kêu lên, cô dường như bị vấp phải thứ gì đó và gần như ngã xuống. Cô nhanh chóng nắm lấy chiếc ghế sofa ở bên cạnh để tránh ngã xuống đất. Sau khi ổn định cơ thể, cô nhận ra rằng đó là một bàn chân đang ngán đường đi của cô. Hơn nữa, nó là chân của một người đàn ông!
Làm thế nào có thể có bàn chân của đàn ông trong phòng khách?
Ngay lập tức, Vũ Ánh Tuyết lóe lên những bức ảnh, những thước phim kinh dị mà cô đã thấy trước đây. Cô không thể nuốt nước bọt, giữ nỗi sợ hãi trong lòng, và cẩn thận nhìn người đàn ông như bị liệt một nửa người đang ngồi trên ghế sofa. Đó là Phạm Khởi Đình! !!
Sau khi nhìn rõ người đó, trái tim cô mới có thể được buông lỏng. Cô liếc nhìn anh ta chằm chằm bằng ánh mắt dữ dội,
Tại sao anh lại ở dây? Anh không phải là một con ma vào giữa đêm đó chứ?
Vũ Ánh Tuyết nghĩ đến cảnh anh ta liên tục lợi dụng chính mình. Ban đêm lại giả thần giả quỷ dọa mình bay hết hồn phách. Nghĩa vậy, cô cũng lười biếng chăm sóc anh ta. Nên cô quay đi.
Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lùng bỗng nằm lấy cổ tay cô.
Vũ Ánh Tuyết bị bàn tay ấy làm cho phải dừng lại. Nhìn lại Phạm Khởi Đình, cô hất cánh tay của anh ta ra để bỏ đi:
"Hãy ... ah .."
Trước khi nói xong, cô bị Phạm Khởi Đình kéo tới. Điều này khiến cô không kịp phản ứng. Ngay sau đó, cô nhận ra mình đang nằm trên ghế sofa với Phạm Khởi Đình. Đồng thời, cơ thể của Phạm Khởi Đình toát ra một mùi hương khá quen thuộc, đó là mùi của một loại rượu mạnh.
Anh uống rượu?
Anh ấy sẽ không nổi điên khi uống rượu chứ?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Vũ Ánh Tuyết. Ngay sau đó, điều cô không mong muốn cũng đã đến, một cái miệng hơi lạnh được gắn vào miệng cô.
Phạm Khởi Đình đã hôn cô ...
Vũ Ánh Tuyết như sắp nổi điên, cô đẩy lùi tên say rượu chết tiệt.
"Chát..."
Tát Phạm Khởi Đình một cái thật mạnh, Cổ Nguyệt bực tức nói: "Dám lợi dụng tôi, anh giỏi lắm Phạm Khởi Đình. Dám hôn tôi sao, tôi gϊếŧ anh !!!"
Phạm Khởi Đình ngã xuống ghế sofa và ngủ thϊếp đi.
Sau khi Vũ Ánh Tuyết hành hạ Phạm Đình Khởi xong, cô cảm thấy đau rát trong miệng. Cô đột nhiên cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Cô đá thêm vài cái vào chân Phạm Khởi Đình, giận dữ nói:
"Anh là một con thú, không có điều gì tốt ở cái nhà này, tất cả đều là những kẻ khốn ...
"Nào là lão quản gia đãng trí. Nào là lão già U60 vẫn thèm của lạ, thằng con trai là cầm thú."
Vũ Ánh Tuyết như được dịp giải tỏa bực bội, ấm ức của mình, cô tận dụng thời cơ thỏa sức xả giận. Có phải kiếp trước mình đã đào mộ tổ tiên của Phạm gia? Nên kiếp này phải đền trả cho họ. Sau khi Vũ Ánh Tuyết đã giải tỏa hết hơi, cô vào bếp để uống nước. Cô bước lên lầu không do dự và trực tiếp lờ đi Phạm Khởi Đình đang nằm đó.
Chỉ sau khi trở về phòng, cô quăng mình lên chiếc giường ấm áp cách thích thú. Phạm Khởi Đình, anh ta say rượu, anh ta có nhớ mình đã đánh anh ta hôm nay không?