Chương 13: Kết Hôn Với Phạm Khởi Đình (2)

Tuy nhiên, lúc này, tâm trạng của Phạm Khởi Đình đã hoàn toàn thay đổi. Sự chú của anh đã hướng đến một thứ khác:

"Tôi sẽ đến ngay bây giờ.

Nói xong, anh quay lại và bước ra khỏi phòng một cách nhanh chóng, hoàn toàn quên mất cô. Thấy vậy, Vũ Ánh Tuyết không thể không thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ về những gì đã xảy ra trước đó, cô tức tối, nghiến răng:

"Phạm Khởi Đình, đồ khốn, anh thực sự là một con thú !!"

Sau khi mắng Phạm Khởi Đình, cô cảm thấy thoải mái hơn. Sợ rằng Phạm Khởi Đình sẽ quay lại đột ngột, cô nhanh chóng mặc áo vào và tìm thấy một cặp quần bó sát của Phạm Khởi Đình. Mặc dù nó không phù hợp, nhưng vẫn tốt hơn là không mặc quần áo.

Sau khi mặc quần áo, cô lập tức trốn khỏi phòng và tình cờ gặp chú Hoàng. Cô nhìn vào khuôn mặt ân cần của chú Hoàng và nghĩ rằng chú Hoàng đã sắp xếp phòng cho cô. Cô hỏi thẳng:

"Chú ơi, căn phòng mà chú đưa cháu đến là của ai?"

"Cậu chủ." Chú Hoàng trả lời không do dự.

Sau khi nghe điều này, Vũ Ánh Tuyết cảm thấy lạnh tanh, không nói nên lời. Mình là mẹ kế của Phạm Khởi Đình, tại sao chú Hoàng lại sắp xếp mình trong phòng của anh ta? Vũ Ánh Tuyết hỏi trực tiếp:

"Chú Hoàng, tại sao chú lại sắp xếp tôi vào phòng của Phạm Khởi Đình?"

Chú Hoàng nhìn cô và trả lời với một nụ cười:

"Cô Vũ, cô đã kết hôn với cậu chủ thì tất nhiên cô phải sống trong một căn phòng với cậu chủ chứ."

"Cái gì? Kết hôn với Phạm Khởi Đình?" Vũ Ánh Tuyết nghe như bị sốc.

Kết hôn với Phạm Khởi Đình? Chuyện này làm sao có thể? Anh ta rõ ràng là ông Phạm! ! !

"Vâng, thưa cô, cô không kết hôn ." "Chú Hoàng, chuẩn bị xe ngay. Tôi sẽ ra ngoài."

Trước khi lời của chú Hoàng kết thúc, Phạm Khởi Đình đi ra khỏi phòng bên cạnh và ngắt bác chú Hoàng.

"Vâng."

Chú Hoàng nhìn thấy vẻ vội vã của Phạm Khởi Đình thì không dám trì hoãn và quay sang chuẩn bị phương tiện.

Vũ Ánh Tuyết đứng thất thần tại chỗ trong một thời gian dài. Tại sao Chú Hoàng nghĩ rằng mình kết hôn với Phạm Khởi Đình? Có phải vì chú Hoàng đã lớn tuổi và có trí nhớ kém, nên nhầm lẫn? Quên nó đi, đừng nghĩ về nó, đó là lỗi của chú Hoàng, không phải của mình.

Nghĩ đến đây, Vũ Ánh Tuyết không bị rối nữa, dù sao cô cũng không thể sống trong phòng của Phạm Khởi Đình. Cô tìm một người giúp việc và chuẩn bị phòng một lần nữa.

Bệnh viện Trung ương, phòng VIP..

Phạm Khởi Đình đứng bên ngoài, nhìn vị bác sĩ bận rộn bên trong qua tấm kính, đôi mắt đầy lo lắng và âu sầu. Chỉ vài phút chờ đợi đã khiến anh cảm thấy như mình đã vượt qua một thế kỷ.

Bác sĩ ra khỏi phòng và gật đầu kính cần nói với ông:

"Ông Phạm."

Phạm Khởi Đình không nhìn bác sĩ, vì đôi mắt của anh vẫn đang nhìn vào người đang nằm bên trong phòng bệnh:

"Cô ấy như thế nào rồi?"

"Một giờ trước, sóng não của cô ấy đột nhiên dao động."

Đôi mắt của Phạm Khởi Đình lóe lên tia sáng, và đôi mắt sâu thẳm nhìn bác Sĩ:

"Có phải sóng não dao động, điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ sớm tỉnh dậy?"

Bác sĩ nhìn vào đôi mắt sắc bén của Phạm Khởi Đình và cảm thấy áp lực rất cao, Ông giải thích:

"Sóng não của cô ấy xuất hiện trong một thời gian ngắn. Sau đó, tôi yêu cầu y tá nói chuyện với cô Vương liên tục và muốn kí©h thí©ɧ ý thức của cô ấy. Nhưng không có phản hồi. Về việc cô ấy sẽ thức dậy hay không, tôi không có cách nào trả lời cho anh được. "

Sau khi nói xong, bác sĩ an ủi một cầu khác:

"Việc cô ấy có sóng não là một điều tốt. Ít nhất cô ấy có thêm một chút hy vọng để tỉnh dậy."

Sau khi nghe xong những lời từ vị bác sĩ, đôi mắt của Phạm Khởi Đình lộ vẻ đáng thất vọng.

Thấy vẻ mặt của anh, bác sĩ khẽ hỏi:

"Ông Phạm, anh có muốn vào gặp cô Vương không?"