-Thư ký Chân…. Thư ký Chân…..
-Có việc gì sao?
Bất đắc dĩ dừng lại, Chân Như Ý ngay cả việc phải chết cũng hận không thể chạy nhanh về phòng làm việc, , quay người lại, trên mặt vẫn là nụ cười nghề nghiệp như trước, hoàn toàn không biểu hiện cảm xúc gì ở trong lòng.
-Thư ký Chân, lời đồn là thật sao?
Vài nữ viên chức đuổi theo cô, người dẫn đầu đám bát quái (tám nhảm) không giấu được tò mò hỏi han.
-Đồn đại cái gì?
Khóe miệng nghề nghiệp cong lên chưa từng thay đổi, Chân Như Ý biết được các cô đang hỏi cái gì, nhưng cô quyết định giả ngu đến cùng.
-Ai da! Chính là chủ công ty Khang Mậu đó! Khang Thịnh Thái là hung thủ xúi giục người gây bất lợi cho Tổng tài chúng ta, việc này là thật sao? TV mấy ngày nay đều đưa tin tức này mà!
Người thứ hai trong đám bát quái lại hỏi tiếp, ý muốn moi được tin tức từ miệng Chân Như Ý là thư ký bên cạnh Tổng tài.
-Tin tức nói thế nào, thì là thế ý.
Hơi cười cười, vừa không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, hoàn toàn là cao thủ đánh thái cực.
Cái kiểu nói chuyện ba phải này làm cho đám bát quái kia đang hy vọng bỗng chỉ cảm thấy thất bại, tất cả lập tức xị mặt xuống.
-Nghe nói sau khi Tổng tài bị tai nạn xe ẩn cư tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian này là cô theo bên cạnh chăm sóc cuộc sống của anh ấy ư?
Chưa mất hết hy vọng, người thứ ba trong bát quái tung tin đồn đại huyên náo, ồn ào gần đây, dù sao thì lúc trước bóng dáng hai người cùng đồng loạt biến mất, nay lại cùng đi làm trở lại, trùng hợp như vậy làm sao người ta không cảm thấy nghi ngờ.
-Đúng vậy!
Biết hai người “đồng tiến đồng lui”, người trong công ty chắc chắn là nghi ngờ, Chân Như Ý cũng không giấu gì, gật đầu thừa nhận thoái mái.
-Vì cánh tay Tổng tài gãy xương, cuộc sống hơi bất tiện, nhưng không có thói quen thuê người chăm sóc nên tôi mới quan tâm làm chút việc vặt cho đến bây giờ anh ấy trở lại đi làm.
Không biết vì sao thái độ thẳng thắn thừa nhận của cô ngược lại làm cho người ta không thể đào bới, moi móc ra gian tình gì, đám bát quái lập tức ngượng ngùng, Chân Như Ý nhìn thấy không khỏi cười thầm trong lòng.
-Xin hỏi còn việc gì không?
Cô hỏi rất khách khí.
-Ách… Không, không còn!
Mọi người chỉ có thể không hẹn mà cùng lắc đầu.
-Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước.
Lễ phép gật đầu, cô âm thầm cười trộm, xoay người rời đi rất nhanh, để lại đám bát quái người nào người nấy đều có vẻ mặt thất vọng.
-Vốn nghĩ có thể moi được chút tin tức hay ho từ thư ký Chân, không ngờ cái gì cũng không có….
-Đúng đó! Thư ký Chân thực sự chẳng thú vị chút nào…..
-Trước kia tôi và cô ấy làm cùng phòng Thư ký, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy năng lực công tác của cô ấy có gì tốt….
-Đúng đó! Thật không biết vì sao Tổng tài lại cho cô ta làm thư ký bên cạnh mình….
-Ai da! Nói không chừng người ta ở trước mặt Tổng tài lại có tài nịnh nọt vuốt mông ngựa….
Một đám người bát quái nhàn rỗi bàn tàn líu ríu về người thư ký“năng lực công tác không tốt chỉ giỏi vuốt mông ngựa”, dù sao thì…. Đúng là nhàn cư vi bất thiện!
*
Bên này có người tán gẫu vui vẻ, bên kia có người vội vàng quay về phòng Tổng tài, cuối cùng không nhịn được cười mà bật cười, hơn nữa còn gây sự chú ý của tên hồ ly ngồi sau bàn làm việc ngay lập tức!
-Có chuyện gì mà cười thế? Không ngại chia sẻ chút đi?
Nhìn cô tò mò, Nghiêm Sĩ Tuyển cười hỏi.
-Em nghĩ anh không cần biết vẫn tốt hơn.
Nhanh chóng đặt tập hồ sơ lên bàn, Chân Như Ý không đành lòng nói cho hắn, thời gian hắn đi làm lại không làm việc, chẳng lẽ chỉ bàn đến việc hắn cho người đuổi gϊếŧ bát quái.
Cô cố ý không nói lại làm Nghiêm Sĩ Tuyển càng thêm hiếu kỳ, lập tức nở nụ cười, đôi mắt đẹp lóng lánh làm tim người ta đập gia tốc, đứng dậy chậm rãi ép tới trước mặt cô….
-Chậm…… Chậm…..
Bị dồn đến góc, mặt Chân Như Ý phút chốc đỏ lên, vội vàng chống tay trước ngực hắn, lắp bắp khẽ gọi.
-Em, chúng ta không phải đã nói…. Không thể…. Không…. Không thể ở công ty….. dính vào em sao?
-Là ai thấy anh dính vào em?
Đôi môi tao nhã hồng nhạt **, tiếng nói như nỉ non:
-Mau, nói cho anh biết lúc nãy em cười cái gì? Không nói cũng không sao, em sẽ lấy từ trong miệng em ra.
Chữ “lấy” còn tăng thêm trọng âm nhấn mạnh làm cho Chân Như Ý không khỏi mặt đỏ nóng tai, tim đập như sấm, cô rất sợ hắn xằng bậy với cô ở văn phòng, lập tức vội vàng khai ra:
-Thật, thật sự là không có gì, chỉ là lúc nãy có một đám bà tám hỏi em mấy chuyện linh tinh mà thôi!
Bà tám?!?
Đuôi lông mày nhướn cao lên, Nghiêm Sĩ Tuyển thả lỏng ra.
-Anh có bị hỏi linh tinh gì không?
Hắn lùi lại làm Chân Như Ý cảm thấy áp lực biến mất không ít, vuốt vuốt ngực làm tim đập ổn định lại, sau đó mới nói:
-Mỗi ngày TV và báo chí đều đưa tin Khang Thịnh Thái xúi giục gϊếŧ người, thế này còn chưa đủ linh tinh?
Cô vừa nói ra, hắn nhất thời không nói gì.
Mà cô gái này cười thầm không thôi, vỗ vỗ bờ vai hắn, vẻ mặt biểu hiện “đã muốn tốt cho anh không muốn anh biết, anh cần gì phải ép hỏi tới mức đau khổ thế này”.
Liếc mắt nhìn cô gái làm người ta nghiến răng, Nghiêm Sĩ Tuyển tránh tiếp tục bị cười nhạo, lập tức quay trở lại đề tài công việc.
-Chuẩn bị một chút, chúng ta có việc phải đi.
-A? Đi đâu cơ ạ?
Vội vàng hỏi, cô không nhớ rõ là mình sắp xếp hắn có hẹn với ai.
-Đi gặp Chung lão gia.
Khóe môi cong lên, hắn bổ sung:
-Ông ấy vừa gọi đến đây.
-Muốn anh đi bàn bạc chuyện ký kết hợp tác?
Bừng tỉnh, Chân Như Ý cũng cười.
A…. Khang Thịnh Thái xúi giục gϊếŧ người bị bắt giữ, Chung lão gia tự nhiên không có khả năng hợp tác với công ty Khang mậu đang bấp bênh, đương nhiên sẽ trở về tìm Tập đoàn Hồng Lâm.
-Đây không phải là kết quả có thể đoán trước sao?
Mỉm cười hỏi lại, một chút cũng không thấy ngoài dự đoán.
-Anh tự tin thật đấy!
Liếc nhìn người đàn ông tràn đầy tự tin một cái, nghĩ tới việc năm nay lợi nhuận của công ty sẽ rất cao, mặt mày Chân Như Ý vui vẻ hẳn, nở nụ cười.
-Tốt lắm, tốt lắm! Tiền thưởng thật sự là làm người ta mong đợi.
Tiền thưởng cuối năm?
Nhướn mày nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi lắc đầu bật cười.
Aizzz…. Vì mấy tháng tiền thưởng mà vui đến như vậy?
Sao cô gái này không nghĩ hắn mới là tiền thưởng lớn nhất cả đời cô?
*
Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa, rất nhanh đã hơn một năm sau.
Một năm nay, tình cảm giữa họ phát triển ổn định, nhưng tình yêu này vẫn chưa công khai, cũng chưa từng có người hoài nghi bọn họ ngoài quan hệ thủ trưởng và thư ký còn có mối quan hệ thân mật lén lút nào khác, cho tới một ngày khi tan sở, đôi tình nhân bí mật này về nhà dùng cơm tối cùng bà nội….
-Như vậy không được!
Trên bàn cơm, đột nhiên giọng điệu Chân Như Ý trở nên trầm trọng nói một câu, biểu hiện cực kỳ nghiêm túc.
Chưa bao giờ thấy cô nghiêm trọng như vậy, hai bà cháu nhà họ Nghiêm đều hoảng sợ, Nghiêm lão phu nhân không tiếng động nhìn cháu mình, lấy ánh mắt hỏi có phải hai người cãi nhau không?
Nhưng Nghiêm Sĩ Tuyển lắc đầu rất vô tội, tỏ vẻ mình cũng không biết cái gì.
-Không được cái gì?
Người đàn ông lập tức hỏi một cách cẩn thận, đồng thời vắt hết óc suy nghĩ xem hai người gần đây không thoải mái chuyện gi….
Không có mà! Bất kể là công việc hay cuộc sống bí mật của bọn họ đều phối hợp rất tốt, không khắc khẩu chuyện gì!