Tổng Tài Đại Nhân

7.2/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tục ngữ nói, đời người có 4 điều đáng buồn. - Nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, có một giọt. - Nơi đất khách quê người gặp lại ngươi quen cũ, mượn tiền. - Đêm động phòng hoa chúc, không “động đậy”. - Danh …
Xem Thêm

-Nghe anh nói như vậy, đúng thật có lý hơn một chút.

Giả vờ gật gật đầu, kỳ thật trong lòng sớm đã bị thuyết phục.

Mới có lý hơn một chút? Cô gái này cũng thật khó lấy lòng.

Nhướn mày nhìn cô, ánh mắt Nghiêm Sĩ Tuyển lóe ra, bờ môi hiện lên nụ cười thần bí làm tim đập gia tốc.

-Nhìn, nhìn cái gì?

Hờn dỗi nhìn hắn, trong nháy mắt tim của Chân Như Ý đập bùm bụp, trên má bất giác đỏ lên giống như cây anh đào xinh đẹp.

Ánh mắt mị hoặc của hắn làm cô cảm thấy rất quen thuộc mấy ngày gần đây, quen thuộc đến nỗi sẽ biết hắn làm gì kế tiếp, trong lòng cô biết rất rõ ràng, cũng vì trong lòng biết rõ, cho nên không kìm được mà ngượng ngùng.

-Không có gì…

Tiếng nói trầm nỉ non say lòng người, Nghiêm Sĩ Tuyển cảm thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thật sự khıêυ khí©h người, ngón tay trỏ tao nhã thon dài chạm lên gương mặt non mềm, cuối cùng không kìm được động lòng, kéo mạnh cô vào trong lòng hôn triền miên, tận tình ** một phen. (hix, trong convert và bản tiếng Trung nó ** thế T__T, đau lòng cho một người trong sáng như em >o

Aizzz…. Chỉ biết hắn phải làm như vậy, nên cô mới thẹn thùng thôi!

Choáng váng vì vui sướиɠ, Chân Như Ý ôm chặt lấy cổ hắn, lửa nóng kí©ɧ ŧìиɧ (ax >”

Thoáng chốc trong phòng khách nhà họ Nghiêm chỉ thấy hai người như đôi uyên ương dán vào nhau khó có thể chia lìa trên ghế sofa, cho đến một lúc lâu sau, khi có tiếng cười ho nhẹ vang lên mới làm bọn họ nhanh chóng tách ra, hai người xấu hổ cùng nhìn về phía chẳng biết Nghiêm lão phu nhân đã xuất hiện từ bao giờ.

-Ai da! Các cháu đừng để ý đến ta, tiếp tục, cứ tiếp tục đi!

Nghiêm lão phu nhân cười meo meo thúc giục, thậm chí còn nóng ruột nhắc nhở Chân Như Ý.

-A Tuyển, giường trong phòng là do bà đặc biệt chọn lựa, nằm lên rất thoải mái, cháu nằm thử xem đi!

Ha ha, hai người này nhiệt tình như vậy, không chừng hơn năm bà sẽ có chắt bế bồng.

-Bà nội….

Xấu hổ ** (lại cái ** này), nhìn tên hồ ly giảo hoạt Nghiêm Sĩ Tuyển, chỉ cần gặp bà mình là hắn hoàn toàn không có cách nào đối phó, chỉ có thể cúi đầu nhận thua.

Làm sao lại không biết ngụ ý của bà, Chân Như Ý xấu hổ đến nỗi mặt đỏ như bị nướng chín, thiếu chút nữa thì đào một cái hố để tự đâm đầu vào.

Ô…. Danh dự cả đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

-Được rồi, được rồi! Không quấy rầy hai cháu nữa.

Mắt thấy da mặt hai người trẻ tuổi đó tái nhợt hẳn đi, mặc dù trong lòng Nghiêm lão phu nhân còn muốn trêu đùa tý tẹo nữa nhưng dưới ánh mắt cầu xin được tha không gây tiếng động đành phải tiếc đứt ruột, ngậm ngùi buông tha cái trò khôi hài này.

-Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, mau đi ăn cơm đi!

Bà vừa nói xong thì liền đi tới phòng ăn, để lại hai người bọn họ ở lại vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng….

-Đều là tại anh, làm hình tượng của em bị hủy rồi….

Mặt nóng đỏ phừng phừng, cô không nhịn được kêu lên một cách hờn dỗi.

-Người yêu thì đây là chuyện bình thường, có gì mà phải mất mặt?

Bà đã đi rồi, tên hồ ly này lập tức khôi phục bản tính trơ trẽn, nói vô cùng hợp tình hợp lý.

-Sao lúc nãy anh không nói câu này trước mặt bà?

Trừng mắt nhìn hắn giễu cợt, Chân Như Ý đã nhìn thấu tên hồ ly này có thể xấu tính với bất cứ ai, duy chỉ có ở trước mặt bà nội hắn là lại trở thành cục cưng ngoan ngoãn.

Cô cứ nói thoải mái, Nghiêm Sĩ Tuyển vẫn cười rất vui vẻ, lòng tràn đầy vui sướиɠ kéo cô đến phòng ăn.

*

Chốc lát sau, hai người đã ổn định ngồi vào bàn ăn, Nghiêm lão phu nhân liền trút hơn nửa đĩa rau vào bát Chân Như Ý, thái độ thật sự thân thiện, làm Nghiêm Sĩ Tuyển không nhịn được mà đùa vui trêu chọc.

-Bà nội, rõ ràng là bà có người mới mà quên mất người cũ rồi!

Giả vờ tràn đầy lòng ghen tuông.

Lời này vừa nói ra thì hai người phụ ở đây đều sửng sốt, nhưng không hổ là gừng càng già càng cay, Nghiêm lão phu nhân lấy lại tinh thần rất nhanh, cố ý dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi Chân Như Ý bên cạnh đang cười:

-Như Ý, cháu nói xem có phải trong không khí có mùi gì nồng không?

-Cái này cháu không rõ lắm, nhưng cháu đoán là có người mới uống dấm chua!

-Khó trách lại nồng như vậy…

-Cũng không hẳn ạ! Nồng, rất nồng mới đúng….

Hai người phụ nữ ăn ý trêu chọc người khác phái duy nhất ở đây, vô cùng vui vẻ.

Người bị trêu đùa còn cười cười tùy ý để cho hai người đó trêu chọc, bữa ăn vui vẻ đầm ấm.

-Đúng rồi! Bao giờ hai cháu định tới công ty làm việc?

Dùng cơm được một nửa, Nghiêm lão phu nhân đột nhiên hỏi.

Liếc mắt nhìn Chân Như Ý một cái, Nghiêm Sĩ Tuyển chậm rãi mở miệng:

-Ngày mai đi!

-Không nghỉ ngơi thêm vào ngày sao?

Nghiêm lão phu nhân cảm thấy bọn họ như vừa trở về từ cõi chết, hy vọng hai người có thể tĩnh dưỡng một thời gian, coi như là chút an ủi.

-Không được!

Lắc đầu, Nghiêm Sĩ Tuyển khẽ cười, nói:

-Nếu cháu còn tiếp tục nghỉ ngơi, mọi người sẽ lười biếng, vẫn nên quay trở lại công ty sớm, xử lý mọi việc cho tốt.

Nếu cháu mình đã tỏ ý như vậy thì Nghiêm lão phu nhân cũng không có ý kiến gì, nhưng khi bà nhìn Chân Như Ý, nhịn không được mà cười ha ha:

-Các cháu ở công ty tính làm sao bây giờ?

A… Đây thật đúng là tiêu chuẩn tình cảm văn phòng lưu luyến! Biết ý trong lời nói của bà mình, Nghiêm Sĩ Tuyển còn chưa kịp mở miệng thì Chân Như Ý vội vàng phát biểu tuyên ngôn:

-Quan hệ của chúng cháu là tối mật!

-Mật?!?

Nhướn mày, Nghiêm Sĩ Tuyển có chút kinh ngạc, nửa cười nửa không hỏi lại:

-Em muốn theo chủ nghĩa bí mật?

Cho đến lúc này hắn mới biết cô tuy thế nhưng lại đem hắn trở thành tình nhân bí mật!

-Tình yêu văn phòng rất phiền toái, hơn nữa đối tượng lại là anh, phiền toái còn lớn hơn nữa.

Liếc mắt nhìn hắn, Chân Như Ý thầm nghĩ phải tự bảo vệ mình.

Aizzz….

Nếu quan hệ hai người bọn họ được công khai, lấy thân phận Tổng tài của hắn, tuyệt đối không ai dám nói luyên thuyên trước mặt hắn, nhưng cô thì sẽ không thế, bị người ta đồn đại sau lưng những lời lẽ không tốt, sợ nhất là gặp mặt, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói chuyện bên trái quát việc bên phải, đó mới gọi là thê thảm.

Hiểu được băn khoăn của cô, Nghiêm lão phu nhân không khỏi gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

-Như vậy cũng tốt, đỡ tạo nên phiền phức cho Như Ý.

Nghe vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển cũng không phản đối nhưng vẫn giả vờ làm ra vẻ mặt tiếc nuối:

-Xem ra ở công ty không thể ăn đậu hũ, vậy làm việc còn có lạc thú gì nữa?

Nói cái gì cơ?!

Chân Như Ý vừa bực mình vừa buồn cười, huých vào người hắn một cái, cảnh cáo:

-Anh ở công ty mà dám dính vào em, em sẽ tố cáo anh quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

Thật là! Tên hồ ly này thật đáng đánh đòn.

-Aizzz…. Không nghĩ mình như vậy mà phải che che giấu giấu, chỉ có thể làm người tình bí mật của người ta….

Cố nén cười, vẻ mặt hắn như bị người khác chèn ép.

-Biết mình cần che giấu là được rồi, ngoan!

Đánh rắn tùy roi, Chân Như Ý cười meo meo vỗ vỗ mặt hắn, thái độ này đối với một con chó nhỏ ở ven đường không khác là bao.

Cô vừa nói lời này ra thì Nghiêm lão phu nhân cười toe cười toét, mà Nghiêm Sĩ Tuyển bị đối xử như vậy không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Aizzz…. Ai bảo hắn lại động lòng với cô gái này, tất cả đều là tự tìm mà thôi!

*

Hôm sau, trên đường tới Tập đoàn Hồng Lâm, Chân Như Ý xa cách công việc nhiều thời gian vội vàng tới phòng Tổng tài, chỉ cần để ý một chút là nhìn ra cô có rất nhiều việc bề bộn, vô cùng bận rộn, nhưng có một số người lại không nhìn ra, không để ý quấy rầy đến thời gian của người khác, tiếng gọi vội vàng ở phía sau lưng:

Thêm Bình Luận