Trầm mặc nhéo nhéo mũi, Nghiêm Sĩ Tuyển thầm thở dài một hơi, bất đắc dĩ lẩm bẩm:
-Quên đi! Là lỗi của tôi…
Trong hai năm qua, hắn đã quen với hiệu suất làm việc cao của Chân Như Ý, trong thời gian ngắn đã quên mất không phải người nào cũng đều có năng lực như thế này.
-Hả?!
Không nghe rõ cấp trên nói gì, lòng thư ký đáng thương như bị treo lên, đứng nguyên tại chỗ, chỉ sợ bị trách tội, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì cho đúng.
-Không có gì!
Phất phất tay, hắn nhanh chóng hạ chỉ:
-Nói phòng Thư ký cho thêm hai người lên hỗ trợ, xử lý tốt mọi việc rồi báo cáo tôi.
Nếu chỉ có một người thì không thể hoàn thành những công việc kia một cách nhanh chóng, vậy thì thêm vài người chắc là được chứ?
Haizzz….. Nhìn người thật sự không thể nhìn vẻ ngoài, vừa làm phép so sánh, hắn mới giật mình, thư ký trong ngoài không giống nhau bên người mình thật là quá tốt, một người có thể chống đỡ ba người, nhưng hắn hoài nghi năng lực làm việc đó bị hắn dùng triệt để, chắc bản thân cô không nguyện ý như vậy. Nghĩ thế, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi muốn cười, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Ách… Rõ ràng là năng suất làm việc của cô không đạt tới yêu cầu của Tổng tài, tại sao mặt hắn không biến sắc, mà lại có thể nở nụ cười?
Chẳng lẽ… hắn là người khẩu Phật tâm xà?
Nghĩ đến khả năng đó, da đầu nữ thư ký không khỏi run lên, sợ là ở lâu chỗ này sẽ gặp bất trắc, cô nhanh nhẹn nói “Vâng” rồi chạy như bay ra khỏi cửa.
Mắt thấy nữ thư ký như nhìn thấy quỷ bỏ chạy ra ngoài, Nghiêm Sĩ Tuyển mặc dù thấy kỳ quái nhưng hắn cũng không thèm để ý, cúi đầu xuống vội vàng tiếp tục làm việc.
Nhưng lại giống như lúc trước, một khuôn mặt bình tĩnh luôn hiện lên trong đầu hắn, quấy rầy hắn làm việc, mỗi lần như thế làm cho tim hắn đập mạnh và loạn nhịp, hắn giật mình ngạc nhiên, bất tri bất giác thất thần.
Nguyên cả một buổi sáng hắn cũng không biết mình đã sững sờ bao nhiêu lần, trong lòng biết hôm nay hiệu suất làm việc của mình là bằng 0, cuối cùng hắn cũng buông bút trong tay, nhanh chóng đứng dậy ra khỏi văn phòng, bỏ lại nữ thư ký với vẻ mặt ngạc nhiên, nói:
-Các cuộc hẹn buổi chiều cô hủy hết giúp tôi.
Tiếng nói vừa dứt thì người đã biến mất trong thang máy, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Ding dong…. Ding dong…”
A, tiếng gì vậy? Cô đang nằm mơ đúng không? Tại sao tiếng động trong giấc mơ lại chân thật đến vậy?
“Ding dong… ding dong…”
Thật sự… thật quá ồn ào! Làm ơn đừng ầm ỹ nữa, cho cô ngủ một giấc đi! Cô tuy không làm việc thiện nhiều lắm, nhưng cũng không phóng hỏa gϊếŧ người, chẳng lẽ ngủ một giấc cũng không được yên bình?
“Ding dong… ding dong…”
-Ầm ỹ quá… Đã chết rồi…
Tiếng nói khàn khàn, Chân Như Ý theo bản năng trở mình trên giường, như bị xúc động, lập tức không thể khống chế ho kịch liệt, như toàn bộ tim phổi đều bị bật ra, tình trạng thê thảm đó giằng co kéo dài hơn một phút cuối cùng mới ngừng lại làm cô thở gấp.
Lúc đầu ý thức lờ mờ không rõ, nhưng sau trận ho kịch liệt này, thần trí cô cuối cùng cũng dần dần rõ ràng, nhưng tiếng chuông từ trong giấc mơ không không vì tỉnh lại biến mất, mà trong hiện thực vẫn tiếp tục không ngừng vang lên….
“Ding dong… ding dong…”
Chầm chậm mở mắt ra, cô cũng không nhúc nhích nằm ở trên giường nghe tiếng chuông một lúc lâu, bởi vì bệnh mà suy nghĩ trở nên chậm chạp, rốt cuộc cũng biết từ đầu đến cuối mình không phải nằm mơ, mà là hiện tại đang có người ấn chuông cửa nhà cô.
Ai tìm cô? Chẳng lẽ là cô bạn Tôn Phái Tình? Không, không phải! Phái Tình không biết hôm nay cô bị cảm xin nghỉ ở nhà, không có chuyện đột nhiên đến đây. Nếu không phải bạn tốt của cô, thì là ai?
Kinh ngạc nghĩ ngợi trong chốc lát, tiếng chuông cửa ầm ỹ vẫn cố chấp vang lên, không thể bỏ qua, Chân Như Ý đành phải thất tha thất thểu bò xuống giường…
-Đến đây! Đến đây… Khụ khụ…. Đừng ầm ỹ nữa….
Giọng mũi nghẹt đặc thì thào nói thầm, co vội lấy áo khoác trên bàn làm việc khoác thêm vào, đi ra bộ đàm cửa rất nhanh.
-Khụ khụ… Ai đó?
……
Tiếng chuông cửa trong nháy mắt tắt luôn nhưng từ bộ đàm cho thấy người đó đang trầm mặc.
-Rốt cuộc là ai? Khụ khụ khụ…
Hỏi lại thêm lần nữa,, cô quyết định nếu là trò đùa dai của trẻ con thì cho dù có phải kéo lê cái thân bị tàn phá này cũng phải quất cho bọn chúng một trận.
-…….. Nghiêm Sĩ Tuyển.
Sau ba giây im lặng, tiếng nói của một người đàn ông hơi chần chừ cuối cùng cũng vang lên.
Tổng tài?! Này này này… Có chuyện gì thế này? Hắn làm sao có thể đến đây?!
Cho dù thế nào thì cô cũng không lường trước người đến là người lãnh đạo trực tiếp của mình, Chân Như Ý trợn tròn mắt, bởi vì khϊếp sợ quá mức mà cô đứng trước cái bộ đàm gắn ở cửa rất lâu mà không nói gì…
Trên thế giới này không có bộ đàm tự động sao? Cô muốn làm bộ mình căn bản không có ở nhà, thực tế giọng nói lúc nãy là của bộ đàm tự động?!
-Thư ký Chân, đừng làm bộ không ở nhà, mở cửa ra!
Như nhìn thấu tâm tư cô, phía bên kia bộ đàm truyền đến giọng nói đàn ông trầm thấp mang theo mệnh lệnh.
Khóe miệng hơi giật giật, biết mình không thể giả vờ tất cả đều là ảo giác, Chân Như Ý chỉ có thể thở dài mở cửa sắt tầng dưới của nhà trọ, cảm thấy mình bắt đầu đau đớn.
Quả nhiên không đến một phút sau cửa phòng ngoài đã truyền đến những tiếng gõ cửa giữ lễ nhưng kiên định, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, lập tức miễn cưỡng làm tinh thần đi lên đi ra mở cửa.
-Tổng tài, sao anh có thể đến…. Khụ khụ…
Cửa vừa mở ra, cô lập tức mỉm cười ngăn lại, tiếng nói mặc dù khàn khàn nhưng vẫn lễ phép hỏi hắn, đáng tiếc là cuối cùng cũng không nén được ho khan, phá hủy đi hình tượng mà cô cố gắng xây dựng.
Làm sao có thể đến đây? Đây là một câu hỏi rất khó, khi tâm tình hắn đang buồn chán về công ty, vô ý thế nào xe lại đi vào khu nhà trọ này, hắn cũng đang tự hỏi mình như vậy.
Thầm nghĩ tự giễu, khuôn mặt Nghiêm Sĩ Tuyển không hề thay đổi, ánh mắt vô tâm quét hết một lượt trong phòng, thấy vô cùng lộn xộn, biểu hiện chủ nhân nó lúc trước vẫn còn đang nằm trên giường, hai giây sau ánh mắt mới quay lại gương mặt đang đỏ bừng vì ốm của cô.
-Không mời khách vào ngồi một lúc sao?
Nhướn mày hỏi lại nhưng không trả lời câu hỏi của cô.
Mời hắn đi vào?
Lấy việc bọn họ đã hợp tác với nhau hơn hai năm, công tư rõ ràng, trừ công việc ra thì sau khi tan sở không hề trao đổi việc sinh hoạt cá nhân, cô mời hắn đi vào thế nào bây giờ?
Chẳng lẽ trừng mắt nhìn nhau sao?
Cô cũng chưa phải điên!
Khóe miệng không chịu được hơi run run, Chân Như Ý ép việc mình đang không khỏe xuống, miễn cưỡng mỉm cười, khéo léo từ chối:
-Khụ khụ… Tổng tài, nhà của tôi rất bừa bộn, cửa sổ lại đóng chặt, hơn nữa tôi lại đang bị cảm, trong không khí hẳn là có rất nhiều vi khuẩn, virus gây bệnh, nếu lây bệnh cho anh thì sẽ không tốt, anh tìm tôi có chuyện gì, không khí ngoài này thông thoáng hơn… Khụ khụ…..
Ngụ ý chính là…… Tôi tốt lắm, có chuyện gì thì cứ nói ở ngoài này, không cho vào nhà được.
Nghiêm Sĩ Tuyển cũng không phải dạng ngu ngốc, đương nhiên biết ý cô cự tuyệt, nhưng lại không muốn nhận, ngược lại lộ ra vô hại, kỳ thật là đang mỉm cười tính kế xấu, bày ra dáng vẻ thương lượng:
-Không sao, tôi không ngại.
Anh không ngại, nhưng tôi để ý!
Trên trán hiện lên gân xanh, Chân Như Ý trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu mà không nói gì, thật sự là cô quá rõ, mỗi khi hắn lộ ra điệu cười này đó là khi muốn đối phó với ngươi khác, mà nay hắn lại áp dụng vào mình.
-…… Mời vào.