Thật ra chuyện này cũng không lớn cũng không nhỏ, một người mẫu trong cặp đi đầu cơ thể bất ngờ không thoải mái, nghe nói đau bụng rất nhiều, chịu không nổi, chờ Diệp Đồng và Lâm Túc chạy tới thì người mẫu được đưa vào viện khẩn cấp.
Vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suy xét trường hợp bất ngờ cho nên tập đoàn Kỷ thị khi chọn người mẫu cố ý chọn dư vài người dự phòng.
Nhưng mà Diệp Đồng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nhà thiết kế đầu buổi biểu diễn khi nhìn thấy dàn người mẫu thì không hài lòng, liền có ý kiến.
"Chuyện này không thể tùy tiện có lệ, như vậy là thể hiện sự vô trách nhiệm với thiết kế của tôi, người mẫu và trang phục phải là người và trang phục hợp nhất, mà không phải là giá áo tùy tiện có thể tròng lên người!"
Trước khi nhà thiết kế Tiền từ chối Diệp Đồng đã tìm ra 5 người mẫu dự phòng, mỗi người nhà thiết kế đều có lý do từ chối, thái độ rất cương quyết, ngữ khí không thể thương lượng, mà Diệp Đồng ngồi trên sofa vừa nghe nhà thiết kế Tiền nhắc mãi thuật ngữ chuyên nghiệp vừa xoa ấn đường.
Cửa của nhà thiết kế không thông, năm người mẫu dự phòng không có tác dụng, nửa tiếng nữa là tới buổi biểu diễn, căn bản không kịp trở lại tập đoàn Kỷ thị lựa chọn người mẫu thích hợp.
"Diệp tổng giám, ngài vẫn nên suy xét cách khác đi, nếu thật sự không được, vậy chỉ có thể hủy bỏ hai người này, hơn nữa phía sau vẫn tiếp tục."
Diệp Đồng:
"Không thể hủy bỏ."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Tôi tìm một người cho cô, người này hẳn là hợp với điều kiện yêu cầu của cô."
"Vậy thì tốt quá." Thiết kế Tiền hai mắt sáng ngời: "Là ai?"
"Cô ấy tới, cô sẽ biết."
Diệp Đồng đứng lên, đi tới góc vắng, lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc, nhìn chằm chằm nửa phút, mấp máy môi, đầu ngón tay mảnh khảnh do dự vài lần cuối cùng vẫn dừng ở màn hình, gọi đi.
Gần như là giây tiếp theo liền bắt máy.
Sau đó nói vài câu liền tắt máy.
Thiết kế Tiền thấy Diệp Đồng đi tới, vẻ mặt ngưng trọng có vẻ không lạc quan, cô ta thấp thỏm cùng với tính tò mò đứng lên:
"Diệp tổng giám, người ngài tìm... có thể tới không?"
Diệp Đồng gật đầu:
"Có thể."
Diệp Đồng ôm cánh tay, đầu ngón tay bất giác nắm chặt quần áo, trong thời gian vài phút từ trong đầu tìm ra một người phù hợp, trừ bỏ khí chất của người kia thật sự không ai có thể đảm đương nổi.
Rất nhanh, chưa đến 5 phút, một loạt tiếng lộc cộc của giày cao gót giẫm lên sàn nhà lanh lãnh phát ra, người kia xuất hiện ở cửa, Diệp Đồng nhìn thấy ấn đường thả lỏng, ngay khi thiết kế Tiền nhìn rõ người tới kia, đôi mắt trợn tròn, dọa cô nghẹn họng, nhìn trân trối.
"Lâm tổng?!"
Lâm Túc gật đầu, chậm rãi bước vào, thản nhiên nói:
"Mọi người thiếu người sao?"
"A, thiếu..." Đường đường tổng tài tập đoàn lại đảm nhận làm người mẫu trang phục, thiết kế Tiền không thể tin nổi sự thật này, nhưng lời của tổng tài làm cô nhất thời không biết để tay chân ở đâu.
Lâm Túc:
"Vậy tôi tới."
Có được không, thiết kế Tiền không dám mở miệng hỏi sợ đắc tội tổng tài LT, cô khó khăn nuốt nước miếng, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Đồng.
"Cô yên tâm đi, Lâm tổng có kinh nghiệm, catwalk sân khấu không hề thua kém người mẫu." Diệp Đồng vỗ nhẹ vai thiết kế Tiền: "Thiết kế Tiền cảm thấy Lâm tổng có phù hợp với yêu cầu của cô không?"
Lâm Túc lẳng lặng đứng đó, thoải mái hào phóng để cho ánh mắt của nhà thiết kế đánh giá vài lần.
Luận về diện mạo bên ngoài, không thể bắt bẻ Lâm Túc, đặc biệt khí chất cả người điềm đạm ung dung, không phải người bình thường có được, luận về dáng người: Lâm Túc dáng người cân xứng cao gầy, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, gần như không chút dư thừa, giống như một khối ngọc hoàn mỹ.
Người chuyên nghiệp vừa nhìn liền biết có phù hợp với thiết kế trang phục của mình hay không, thiết kế Tiền không tìm được bất kỳ điều gì để bắt bẻ, trong lòng biết tình huống cấp bách, chỉ có thể tạm thời ủy khuất tổng tài LT, vì thế gật đầu.
"Tôi có một yêu cầu." Lâm Túc nói ra lời này, nháy mắt hai người kia căng thẳng, Lâm Túc nhìn về phía Diệp Đồng: "Tôi không quen với người mẫu còn lại cho nên không có sự ăn ý, cũng không kịp luyện tập, Diệp tổng giám, để em làm cộng sự với tôi đi."
"..."
Diệp Đồng không phải chưa từng catwalk sân khấu, trước kia ngẫu nhiên có cơ hội học qua vài lần, bởi vì người mẫu không phải bản chất công việc cũng không quá hứng thú, hơn nữa công việc bận rộn nên không có đất dùng.
Nhưng với công phu mèo quào, nếu so với người mẫu chuyên nghiệp thì cô và Lâm Túc không giống nhau, Lâm Túc từng được huấn luyện thể hình chuyên nghiệp, đối với tiết tấu âm nhạc cũng như động tác di chuyển đều cực kỳ nắm chắc.
Đối với yêu cầu mà Lâm Túc nói, Diệp Đồng không có cách nào từ chối.
Nhưng buổi biểu diễn không phải trò đùa, một giây trên sân khấu là cả 10 năm dưới sân khấu, ra làm trò cười cho thiên hạ sẽ làm mất mặt hai tập đoàn.
"Đừng sợ, em đi theo tôi là được." Bên tai truyền tới lời nói khẽ của Lâm Túc, tay Diệp Đồng khựng lại, đáp:
"Tôi không sợ."
Trường hợp nào Diệp Đồng chưa từng trải qua, cô không thiếu tự tin, chỉ là 'không trâu bắt chó đi cày', cô lo lắng không phối hợp được với Lâm Túc.
Lâm Túc lại không có chút lo lắng, chỉ nhìn hai tay Diệp Đồng đưa qua, hơi cúi người để cho tay Diệp Đồng thuận lợi vòng ra phía sau giúp cô thay lễ phục mới của người mẫu, theo hành động của Diệp Đồng cơ thể hai người gần như dán vào nhau, khoảng cách gần đó Lâm Túc nhẹ nhàng gác cằm lên đầu vai Diệp Đồng, ngửi mùi hương tỏa ra từ trên người Diệp Đồng thấm vào lòng người.
Lâm Túc:
"Em có khẩn trương không?"
"Không khẩn trương, nhưng cô đừng nói nữa, cô mà nói tôi lại khẩn trương hơn." Diệp Đồng thở ra một hơi, vỗ nhẹ lưng Lâm Túc.
"Được, tôi không nói." Lâm Túc nói với Diệp Đồng, sau đó còn ở bên tai Diệp Đồng nhẹ nhàng nói thêm một câu. "Nhưng đừng khẩn trương, chúng ta cũng không phải chưa từng đi với nhau."
"Đã lâu rồi không đi, cũng xa lạ rồi." Diệp Đồng vẻ mặt thản nhiên trả lời.
"Không sao, xa lạ thì chúng ta đi vài lần thì có cảm giác thôi."
Hơi thở ấm áp của Lâm Túc phả lên trên cổ, Diệp Đồng cảm thấy da thịt ngưa ngứa, trong lòng lóe lên tia cảm giác bất thường, không nói lời nào nhanh chóng giúp Lâm Túc mặc lễ phục có phần phức tạp kia, sau đó ra phía sau giúp Lâm Túc kéo khóa lại.
"Cảm ơn cô đã cứu giúp."
Gọi điện thoại trực tiếp tới, Diệp Đồng nhìn mái tóc dài đen tuyền hơi xoăn xõa bên vai Lâm Túc, nghe người kia nói:
"Không phải buổi biểu diễn của mình tôi, là của tập đoàn LT cũng như tập đoàn XM, cũng là thành quả lao động của em."
"Vẫn muốn cảm ơn cô."
"Là tôi phải cảm ơn em mới đúng." Lâm Túc xoay người nhìn Diệp Đồng cười: "Thời gian có chút gấp gáp, em giúp tôi thay lễ phục."
Diệp Đồng:
"Ừm."
Thay lễ phục cho nhau xong, cùng nhau chuẩn bị lên sân khấu, đã 9 giờ 40 phút, trước tiên Lâm Túc gọi điện cho Tiêu Tử Ngọc nói vài câu: dặn dò mở màn để cho cháu gái Lâm Sanh thay cô hoàn thành, sau đó thợ trang điểm cấp tốc giúp hai người trang điểm thích hợp với tạo hình.
Nhân lúc vẫn còn có chút thời gian, Lâm Túc dẫn Diệp Đồng vào phòng thay đồ luyện tập các tư thế catwalk, hai người cũng không xa lạ gì chuyện này, đi mấy lần, hai người dĩ nhiên phối hợp ăn ý.
Lúc này ở một góc sân khấu, bên dưới sân khấu T khách khứa của đêm nay đã tập trung rồi, cực kỳ náo nhiệt, Lâm Sanh ở trên sân khấu thay cô cô mình đọc diễn văn buổi biểu diễn, những người đi đầu trong giới thời trang đều có hứng thú rất lớn đối với buổi biểu diễn này.
"Dì Tiêu, cô cô con đâu?" Lâm Sanh nhìn trái nhìn phải cũng không tìm được bóng dáng cô cô nhà mình đâu, nhìn thấy Tiêu Tử Ngọc đi tới nên nhanh chóng bước qua hỏi.
"Con gấp cái gì, con sẽ thấy cô cô con ngay bây giờ."
Tiêu Tử Ngọc vừa nói vừa bắt lấy bàn tay La Hoan như kẻ trộm chui vào quần áo của cô, không khách sáo ra sức nhéo tay La Hoan.
Lâm Sanh nói khẽ:
"Thần bí như vậy, có diễn xuất đặc sắc gì đây?"
"Quả thật rất đặc sắc." Tiêu Tử Ngọc tay trái giơ lên nhéo má Lâm Sanh, hai mắt cười híp lại, La Hoan ngồi ở bên cạnh cô sắc mặt lại khó coi, ánh mắt u oán, che mu bàn tay bị nhéo đỏ.
Lâm Sanh chu miệng, bỗng dưng truyền tới giọng một cô gái lạnh lùng:
"Tiểu bảo mẫu, quay lại."
Lão bản của tập đoàn XM ngồi bên cạnh vẫy vẫy tay với Lâm Sanh, khi khóe môi cong lên bên má hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
"Đại lão bản!" Lâm Sanh nhìn thấy Hứa Nam, chạy như điên tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, quay đầu qua quan sát xung quanh không ai chú ý, nhanh chóng hôn trộm lên mặt Hứa Nam.
Hứa Nam liền hỏi:
"Cô cô em đâu?"
"Em cũng không biết, dì Tiêu không nói." Lâm Sanh lắc đầu.
Sắp đến 10 giờ rồi, dưới khán đài bắt đầu dần dần yên lặng, mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm sân khấu T, bài hát êm tai vang lên, Tiêu Tử Ngọc nghiêng đầu qua, nhỏ giọng cười nói:
"Nhóc con láu cá, xem kìa, có phải cô cô con không?"
Tâm tư Lâm Sanh từ trên người Hứa Nam thu hồi, ngẩng đầu nhìn lên, mắt mở to như quả cầu, trên sân khấu người mẫu đi đầu đã xuất hiện, ngoại trừ cô cô của cô còn có Diệp lão đại!
Tiết tấu bài hát lưu loát, giai điệu hấp dẫn, phong cách cuốn hút, hai người từng bước từng bước thẳng tắp đồng đều, tư thái mạnh mẽ, dáng đi lưu loát, trên người Lâm Túc mặc lễ phục đen, khắc họa đường cong vóc dáng vô cùng tinh tế, mà trang phục của Diệp Đồng tương đối thoải mái với chiếc váy trắng dài, hai người một đen một trắng, ở dưới ánh đèn trong trẻo hai màu trắng đen giao nhau.
Lâm Túc bẩm sinh khí chất tự tin nhã nhặn, quyền quý lạnh lùng xinh đẹp bộc lộ không gì có thể phủ định, Diệp Đồng giơ tay nhấc chân đều dịu dàng nữ tính, toát ra khí chất ôn nhu, hai người nắm tay nhau sóng vai trên sân khấu T, tuy rằng mặt thản nhiên nhưng vẫn cảm giác được một lạnh lùng một dịu dàng, hai người vừa bước ra sân khấu trở nên bạo thêm lần nữa trong đêm nay.
Dưới sân khấu hàng đầu tiên, Chung Linh Vận nhìn thấy hai người nắm tay nhau, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, ngay lập tức mím chặt môi.
Thật ra catwalk một vòng cũng chỉ mấy phút, nhưng đối mặt với mấy trăm ánh mắt, Diệp Đồng cảm thấy thời gian dài dằng dặc, nhịp tim không tự chủ dần dần gia tốc, ngay cả Lâm Túc cũng cảm thấy bàn tay Diệp Đồng truyền tới cảm giác nóng rực và ẩm ướt, xoay người nhìn nhau, Lâm Túc cong khóe môi với Diệp Đồng, Diệp Đồng vừa nhìn đã hiểu ánh mắt của Lâm Túc đang cổ vũ mình.
Diệp Đồng được Lâm Túc dắt xuống sân khấu, những người mẫu khác lần lượt lên sân khấu, khúc sau không còn chuyện của hai người nữa, hai người cũng tự giác trở về phòng cá nhân thay quần áo, Lâm Túc buông tay Diệp Đồng ra, ở bên tai Diệp Đồng khẽ nói một câu:
"Em rất tuyệt vời."
Lúc đó đầu óc Diệp Đồng vẫn còn trống rỗng, không có chống cự Lâm Túc thân cận mình, cũng không kịp thời phản ứng, tâm trạng vẫn chưa vào 'guồng' lại.
Chờ cô khôi phục tỉnh táo, trở lại phòng thay đồ mới nhớ tới câu nói kia của Lâm Túc.
"Diệp tổng, chị ở trên sân khấu khí thế hai mét tám! Không! Mười mét tám!" trợ lý Lý Thiến đang kích động gương mặt đỏ bừng, vừa hưng phấn khen bên tổ chức trang phục biểu diễn.
"Có khoa trương vậy không?" Ở trên sân khấu, nói không khẩn trương là giả, lúc này Diệp Đồng đã thay lại bộ trang phục công sở đối diện với gương tẩy trang, lau son môi.
"Không khoa trương chút nào." Lý Thiến vừa thu dọn xong lại ngồi bên cạnh Diệp Đồng, dùng ánh mắt sùng bái nhìn tổng giám nhà mình, "Diệp tổng, chị thấy không, người ở dưới sân khấu đều theo dõi sát sao!"
Diệp Đồng cảm thấy: có nhìn cũng là nhìn cáo già, cô không thể không thừa nhận Lâm Túc thật sự là một người phụ nữ trưởng thành cực kỳ ưu tú cũng cực kỳ có lực hấp dẫn, cho dù bên nhau nhiều năm nhưng luôn khiến cho cô cảm giác đặc biệt.
"Diệp tổng, chị làm ấm người trước đi, mùa đông dễ bị cảm lạnh." Lý Thiến rót một tách trà nóng cho Diệp Đồng.
"Được, cảm ơn em."
Diệp Đồng bưng tách trà nhấp vài ngụm, nhìn đồng hồ, dặn dò công việc với Lý Thiến:
"Thời gian không còn sớm, nhanh đi chuẩn bị kết thúc công việc, cẩn thận đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Chị yên tâm, em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Tuy rằng Lý Thiến chỉ là trợ lý nho nhỏ, cũng vừa mới tốt nghiệp đại học ra làm việc không lâu, nhưng cô bé này làm việc cẩn thận, luôn nhiệt tình làm việc, Diệp Đồng rất yên tâm về cô trợ lý nhỏ này, có đôi khi có thể nhìn thấy bóng dáng của cô năm đó trên người cô bé này.
Cửa phòng thay đồ đang đóng bất ngờ mở ra, Lý Thiến nhìn thấy Chung Linh Vận bước vào, nhanh chóng chạy vào trong gọi:
"Diệp tổng, Chung tổng tìm chị."
"Vào đi." Diệp Đồng nhìn thấy Chung Linh Vận đi vào, rút tờ giấy xoa xoa tay: "Chị tùy ý ngồi trước đi, em đi rót trà cho chị."
"Nhất thời xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Diệp Đồng bưng tách trà đi tới.
"Thì ra là vậy, buổi chiều chị còn nói tới giúp em, kết quả không giúp được còn lỗi hẹn với em, thật xin lỗi." Chung Linh Vận nhận lấy tách trà Diệp Đồng đưa.
Diệp Đồng ngồi xuống:
"Cũng không có gì, chị là khách, không thể làm phiền chị."
"Vậy được rồi." những đầu ngón tay Chung Linh Vận đang bưng tách trà khẽ gõ gõ, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Đồng ngồi trên sofa. "Vừa rồi chị có xem em biểu diễn ở trên sân khấu rất tốt."
"Không xảy ra chuyện phải cảm ơn trời đất, chị cũng đừng khen em." Diệp Đồng vừa lắc đầu cười vừa cầm bản phương án kế hoạch lên.
Cởi bỏ trang phục lộng lẫy, mặc vào bộ đồ công sở lưu loát giỏi giang thường ngày, gương mặt rạng rỡ vẫn dịu dàng như trước, nhưng bất ngờ nhớ tới cảnh Diệp Đồng và Lâm Túc ở cạnh nhau trên sân khấu, trong lòng nhảy dựng.
Chung Linh Vận:
"Diệp Đồng."
"Sao?" Diệp Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Chung Linh Vận, cô cười nói:
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Chị muốn nói một chuyện với em."
"Được, chị nói đi."
"Em thấy đó chúng ta đều độc thân, lại hợp nhau, nếu em không ngại..." Chung Linh Vận nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi: "Em có thể cân nhắc cùng chị bên nhau không?"
Diệp Đồng sửng sốt, mở to mắt, mà Lâm Túc đứng ngoài cửa sắc mặt lạnh lùng, hai bàn tay nắm chặt lại, Chung Linh Vận cũng không nóng lòng, chỉ cười nhìn Diệp Đồng.
"Xin lỗi chị, em bận rộn công việc, không cảm thấy quá hứng thú đối với phương diện yêu đương." Diệp Đồng không có dứt khoát từ chối, mà uyển chuyển giải thích, lời này lọt vào tai Chung Linh Vận vẫn làm Chung Linh Vận suy nghĩ, cô thu liễm cảm xúc, nghiêm túc nói:
"Gặp được một người thích hợp thật sự không dễ dàng, bỏ qua càng đáng tiếc hơn, chúng ta có thể ở chung để thử xem?"
"Bỏ qua quả thật đáng tiếc." Diệp Đồng rũ mi mắt, ngẩng đầu nhìn Chung Linh Vận, "Nhưng xin lỗi, em có người em thích rồi."
Lời này vừa dứt, Chung Linh Vận còn chưa kịp nói gì cửa bất ngờ bị gõ, Diệp Đồng chỉ chỉ cánh cửa, đứng dậy bước qua, vừa mở cửa liền thấy Lâm Túc đứng ở cạnh bên, Diệp Đồng sửng sốt.
"Diệp tổng giám, tôi có việc tìm em."
Giọng Lâm Túc lạnh lùng trong trẻo, mở miệng câu đầu tiên Chung Linh Vận vừa nghe liền biết Lâm Túc đang đuổi cô.
-----------Hết chương 51-----------