Chương 51: Hiểu rõ thái độ

Cố Mỹ tiếp tục nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi.”

Lúc này, tiếng giày cao gót lại vang lên, ngay sau đó có người đến phòng khách bên cạnh.

“Tiêu tiên sinh, Tiêu phu nhân, chủ tịch đang nhận một cuộc điện thoại quan trọng, xin các vị chờ khoảng năm phút, anh ấy sẽ tới ngay.”

Đây là giọng của một nữ thư kí, mang theo hai tách cà phê lên.

“Được, không sao.” Giọng nói của Cố Mỹ vô cùng ôn hòa, dịu dàng: “Chúng tôi chờ Phong tiên sinh được.”

“Mời dùng.” Bí thư mỉm cười, xoay người rời đi.

Đợi thư kí đi, Tiêu Mặc Đằng lập tức nói: “Phong Dập Thần hình như không nể mặt chúng ta.”

“Biết làm sao được chứ?” Cố Mỹ nói: “Mặc Đằng, lúc này chúng ta phải kiên nhẫn một chút. Dựa theo phong cách làm việc của Phong Dập Thần, không bắt chúng ta đợi hai mươi phút đã là nể mặt chúng ta lắm rồi, chỉ là năm phút thôi mà.”

Tiêu Mặc Đằng thở dài: “Tiểu Mỹ, em thực sự rất có kiên nhẫn.”

“Đúng vậy, nếu không có kiên nhẫn thì Tam Cố xong đời rồi.” Giọng nói của Cố Mỹ đầy sự tiếc nuối: “Bây giờ em nhất định phải làm như thế.”

“Tiểu Mỹ, em cũng áp lực quá.” Tiêu Mặc Đằng nhẹ nhàng nói: “Còn có anh.”

“Yên tâm.” Cô ta bỗng nhiên mỉm cười, sau đó hít sâu một hơi.

“Làm sao thế?” Giọng của Tiêu Mặc Đằng tràn đầy lo lắng.

Cố Hảo không biết tình huống bên đó như thế nào, chỉ nghe thấy giọng nói của họ, hình như rất mơ hồ.

Một lát sau, giọng Tiêu Mặc Đằng lại vang lên: “Vẫn còn đau sao?”

“Ai nha, nói cái gì đó?”

“Xin lỗi Tiểu Mỹ, hôm qua anh uống rượu nên hơi thô lỗ một chút, làm em đau phải không?” Tiêu Mặc Đằng có vẻ hối lỗi.

“Không phải, không đau, rất tốt.” Giọng của Cố Mỹ mang theo sự ngượng ngùng e lệ: “Rất tuyệt.”

“Em…” Tiêu Mặc Đằng ngạc nhiên.

“Thực ra anh vẫn luôn không nỡ thô bạo với em, em không muốn anh nhu nhược như vậy. Chúng ta là vợ chồng nhiều năm, tính tình và thân thể em thế nào chẳng lẽ anh còn không hiểu rõ sao? Thực sự, Mặc Đằng, em mong muốn anh có thể giải phóng bản thân, em cũng thế, chuyện tối qua em rất hạnh phúc.”

“Anh chỉ lo cơ thể em không chịu nổi.” Tiêu Mặc Đằng dịu dàng nói: “Tiểu Mỹ, em không cần ngày ngày nghĩ cách lấy lòng anh, thực ra thì làm cho phụ nữ vui sướиɠ là nghĩa vụ của đàn ông.”

Hả?

Đúng là mở mang kiến thức.

Cố Hảo choáng váng.

Diễn cái gì vậy?

Hai người bọn họ không biết xấu hổ mà thoải mái ở trong phòng khách của Phong Dập Thần nói chuyện giường chiếu? Đúng là mặt dày, vô liêm sỉ.

Cố Hảo đứng dậy, cô rất muốn nhìn khi bọn họ trông thấy cô sẽ có vẻ mặt gì.



Cô đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng bước chân.

Cố Hảo dừng bước, giờ mới ý thức được mình quá xúc động.

Cô đứng yên ở cửa, không đi về phía trước.

Đúng lúc này, Phong Dập Thần xuất hiện. Anh nhìn thấy cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô một lát.

Cố Hảo mấp máy môi, còn chưa nói được gì thì anh đã quay đầu bước sang phòng bên cạnh.

Giây tiếp theo, giọng nói lịch sự của Cố Mỹ và Tiêu Mặc Đằng vang lên.

“Phong tổng, đã lâu không gặp.”

“Tiêu tiên sinh, tiêu phu nhân, để hai người đợi lâu rồi.”

Chào hỏi nhau một chút, sau đó cửa đóng lại.

Cố Hảo không nghe được giọng nói bên kia nữa.

Cô đứng ở cửa, cúi đầu nhìn ngón chân mình, khẽ mỉm cười, bọn họ là những người cùng một thế giới.

Mà cô, bây giờ chỉ là một người phụ nữ vì tương lai của con trai và em gái mà bôn ba khắp nơi.

Mục tiêu của cô là kiếm tiền, nhưng không làm trái lương tâm.

Đây là hiện thực.

Cô hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng, sau đó đóng cửa phòng khách VIP, ngồi yên trên ghế chờ đợi.

Nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Cô ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa từ từ mở ra.

Lương Thần đứng ở cửa, nhìn cô: “Cố tiểu thư, cô về trước đi, chủ tịch và vợ chồng Tiêu tiên sinh có chút chuyện phải ra ngoài.”

Cố Hảo ngạc nhiên: “Không thể cho tôi xin vài phút sao?”

Lương Thần mỉm cười: “Xin lỗi, chuyện khẩn cấp.”

Cố Hảo nhìn về phía Lương Thần, nụ cười trên gương mặt anh ta lập tức khiến cô hiểu ra.

Cô cũng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nói: “Được rồi, tôi hiểu.”

Lương Thần thấy cô như vậy thì hơi không đành lòng: “Cố tiểu thư, cô có thể gọi điện thoại cho chủ tịch.”

Cố Hảo mỉm cười, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt lại vô cùng cơ trí.

“Còn cần phải gọi điện thoại sao?”

Lương Thần nhìn cô.

Nụ cười của Cố Hảo khiến người ta cảm thấy chua xót.



Lương Thần do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Nếu Cố tiểu thư muốn thành công thì phải cố gắng nhiều lắm. Dù sao thì trên thế giới này mọi người đều đang nỗ lực sống, không ai không làm mà hưởng.”

“Tôi hiểu.” Cố Hảo gật đầu: “Cảm ơn Lương tiên sinh, tạm biệt.”

Cố Hảo không tỏ thái độ gì, đứng dậy đi ra ngoài.

Lương Thần nhìn cô, không hiểu cô có ý gì.

Cô có tìm chủ tịch nữa không?

Tại sao anh ta lại có cảm giác Cố tiểu thư không có ý định tiếp tục gọi điện cho chủ tịch nữa nhỉ?

Cố Hảo không dừng lại, đi từ phòng khác ra ngoài.

Mỗi bước đi đều thu hút ánh nhìn của người khác.

Nhưng cô không để ý, trực tiếp đi vào thang máy.

Lương Thần nhìn cô rời đi, nhíu mày, sau đó trở về phòng chủ tịch.

Lúc này, Phong Dập Thần đang xem văn kiện, cúi đầu rất chăm chú.

“Chủ tịch.” Lương Thần báo cáo: “Cố tiểu thư đi rồi.”

Bàn tay đang cầm bút của anh hơi ngừng lại, anh nheo mắt lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Lương Thần.

Lương Thần trong lòng thầm kêu không ổn, cả trán đầy mồ hôi.

“Cô ấy nói gì?” Phong Dập Thần trầm giọng hỏi.

Lương Thần lặp lại một lần, càng nói thì mặt chủ tịch càng đen.

Phong Dập Thần ra lệnh: “Theo dõi động tĩnh tòa soạn, xem phản ứng của họ khi Cố Hảo trở về.”

“Vâng.” Lương Thần gật đầu.

“Chuẩn bị xe, đến chỗ hẹn với vợ chồng Tiêu Mặc Đằng trước.” Phong Dập Thần trịnh trọng nói.

“Vâng.” Lương Thần nhanh chóng gọi điện thoại xử lý.

Cố Hảo đi từ trên lầu xuống, rời khỏi tòa nhà Phong Thị, đứng ở ven đường chờ xe.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một giọng nói kinh ngạc: “Cố Hảo, là em à?”

Cố Hảo cứng đờ người, nhanh chóng quay đầu lại. Tiêu Mặc Đằng từ trong xe bước xuống, trực tiếp đi đến chỗ cô.

Nhìn thấy chiếc xe kia, trong lòng Cố Hảo như có bóng ma.

Hôm nay cô mặc quần chứ không dám mặc váy nữa, bị một bài học như vậy rồi làm sao có thể không nhớ kỹ?

“Cố Hảo, em làm gì ở đây thế?” Tiêu Mặc Đằng đi về phía cô, đứng trước mặt cô.