.
.
.
7h sáng, Jungkook khẽ cựa mình tỉnh dậy. Đôi mắt to tròn trong vắt nheo lại vì những tia nắng chói chang xuyên qua mức rèm màu trắng tinh tế. Thời tiết hôm nay đặc biệt rất tốt. Chỉ cần hít một hơi thật sâu, cũng đủ để cậu cảm nhận được hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái của cây anh đào trước sân.
Không chỉ thế, hôm nay còn đặc biệt khác với bình thường. Hôm nay cậu không thức dậy vì lạnh, cũng không phải thức dậy vì gặp ác mộng. Mà chính là vòng tay của ai kia đang siết chặt lấy eo mình. Nói theo cách văn chương thì là thần hạnh phúc đã đánh thức cậu dậy.
Jungkook mỉm cười, tinh nghịch ngước lên, ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của anh. Nó đẹp lắm. Đẹp đến độ không thể nào dùng lời lẽ miêu tả hết được. Anh không biết được, hiện tại, đối với cậu, anh quan trọng như thế nào đâu. Thật may mắn khi tìm lại được chiếc điện thoại. Đối với Jungkook mà nói thì đó chính là một chuyện tốt. Nó hóa giải được tất cả muộn phiền đè nặng trong tâm tư cậu.
Minyoung, cám ơn cậu! Flashback..Sạc pin xong, Jungkook liền mở hộp tin nhắn lên. To. Jungkook Jungkook, chào cậu! Khi cậu đọc được tin nhắn này, chắc hai đứa mình cũng không thể gặp nhau được nữa. Chắc cậu hận mình lắm nhỉ? Jungkook, mình đã sai rồi, tất cả mọi chuyện đều do mình không suy nghĩ thấu đáo. Jungkook, cậu tin mình đi, giữa mình và Taehyung thật ra chưa hề có chuyện gì cả. Tất cả là do mình một tay sắp xếp. Mình biết mình sẽ không nhận được sự tha thứ của cậu đâu. Nhưng Jungkook, bất luận là cậu có ghét bỏ mình hay không thì cậu nhất định luôn phải nhớ rằng. Taehyung thực sự rất yêu cậu! Đừng giận Taehyung. Đừng để bản thân phải sống trong hối hận như mình...Son Minyoung.
..End flashbackTaehyung vì bị lông mi của Jungkook cọ vào cằm, liền mơ hồ tỉnh dậy. Cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, theo quán tính anh liền cúi đầu xuống.
"Em nhìn tôi cái gì??"
"Em làm gì nhìn anh. Em nhìn người em yêu cơ mà!" Jungkook nằm trong lòng khúc khích.
"Vớ vẩn!"
"Vớ vẩn thì mặc kệ. Em thích thì em cứ làm!" Jungkook vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh. Không hề có ý định chớp mắt.
Taehyung nhếch môi nhìn cậu.
"Bây giờ em muốn gì cứ nói. Tôi sẽ giúp em!"
"Vậy anh nghĩ em sẽ nói gì?"
Taehyung không trả lời. Tay ôm eo cậu bắt đầu di chuyển xuống phía dưới. Jungkook nhanh nhẹn, chộp lấy bàn tay kia. Đẩy người đối diện ra rồi trèo xuống giường.
"Taehyung à, xin lỗi đã làm anh thất vọng! Nhưng thực sự em chỉ muốn nói anh đẹp trai lắm thôi! Ngoài ra không hề có những thứ như anh nghĩ đâu."
Nói xong, Jungkook bỏ chạy vào trong toilet.
Cái quái gì thế này? Taehyung, mày không được xúc động mạnh. Phải cool vào! Không thể mềm lòng với em ấy được.
*Bộp*
Cách cửa toilet bị đá văng ốc.
"Taehyung, nếu muốn vào, anh có thể dùng tay. Em đâu có chốt cửa!" Jungkook nhỏ nhẹ lên tiếng luyến tiếc nhìn chiếc cửa vô tội.
"Đi ra ngay cho tôi!"
"Nhưng em đang đánh răng...." Jungkook chỉ chỉ lên bàn chải.
"Đi ra!" Taehyung nghiêm mặt.
"Em biết rồi!" Jungkook xụ mặt bước ra ngoài.
Jungkook à, đừng vội quá, anh ấy nổi giận rồi!! Thật ra là cậu đang tự kiềm chế bản thân. Cậu quên mất, bây giờ cậu mới là người cần cố gắng! Phải dùng hết sức lực cho Taehyung thấy cậu là thật lòng thương anh. Cậu khác lúc trước rồi. Khác nhiều.
Nghĩ vậy, cậu tự mình mỉm cười.
---
Nửa tiếng sau, Taehyung đã thay y phục chỉnh tề bước xuống lầu. Jungkook vừa nhìn thấy Taehyung, liền đi tới, kéo anh ngồi vào ăn sáng.
"Cái gì đây?" Taehyung nhíu mày nhìn mấy sợi vàng vàng trong tô.
"Mì ăn liền!" Jungkook cười toe.
"Em muốn tôi chết sớm à?"
"Sao chứ?"
"Nhà này hết tiền tiêu hay sao mà tôi phải đi ăn mấy thứ này?" Taehyung không thích thú hất mặt về phía tô mì.
"Tóm lại anh cứ ăn thử xem, có chết ngay đâu!" cậu vẫn giữ nụ cười trên khuôn miệng xinh xắn, đẩy đẩy tô mì đến cho anh. Ý muốn thúc anh mau ăn còn đi làm.
"Em còn mở miệng nói được sao?"
"Thôi, anh mau ăn đi!"
Taehyung hừ lạnh, sau đó nhét một đũa mỳ vào miệng. Jungkook đứng bên cạnh thấy anh cứ thế ăn mà không nói gì. Liền tò mò.
"Anh thấy sao?"
"..."
"Em hỏi.....anh thấy sao?" Jungkook kiên nhẫn lặp lại.
"Ăn được!"
Cậu nghe vậy liền nở nụ cười thích thú. Lúc này trông anh thật đáng yêu quá đi! Mặc dù mặc đồ vest ngồi ăn mì thì hơi có chút mâu thuẫn.
***
BeUD.. "Chủ tịch, chúc mừng ngài!" Hoseok tỏ vẻ vui mừng trước chiến thắng lần này. Tập đoàn vừa mới giành được hạng mục lớn. Hạng mục đầu tư công trình nước ngoài mà cả giới kinh doanh mấy tháng nay đang đổ dồn chất xám giành giật lẫn nhau. Cho cùng, BeUD giành được cũng không phải điều gì quá bất ngờ đến nỗi không lường trước được.
"Lão già đó chỉ được cái miệng khoa trương, ngoài ra một chút tiền đồ cũng không có!" Taehyung nhếch môi nhìn vào hạng mục trong tay. Sau đó lại tập trung vào công việc.
"Nhưng tôi thấy chủ tịch cũng nên cẩn thận một chút. Lão ta không phải là loại người dễ bỏ qua như vậy đâu!"
"Tôi sẽ chờ xem ông ta dám làm gì!"
Đối với tập đoàn mà nói thì dành được hạng mục lần này thực sự là nguồn lợi nhuận không hề nhỏ. Nhưng đối với Taehyung thì Hoseok còn tồn tại nhiều lo lắng. Lão Lee bên tập đoàn F đúng nghĩa là con cáo già. Ông ta không khó để đánh gục nhưng mọi người chỉ ngại cái đầu quá độc địa của ông ta thôi! Thế nên tập đoàn lão ấy mới dửng dưng leo lên vị trí nhất nhì giới kinh doanh trong nước. Mong là sẽ không có gì đáng tiếc xảy ra.
Trưa đến, mọi người đều ra ngoài ăn, chỉ có phòng chủ tịch là vẫn còn làm việc. Phải cố xử lý xong đống giấy tờ còn lại thì may ra tối nay mới được ngủ. Cũng may buổi sáng đã ăn rồi, nếu không anh sẽ vì đói mà chết mất.
Và cũng tầm giờ này, Jungkook đều sẽ tí ta tí tởn mang cơm lên công ty.
"Taehyungie, ăn trưa thôi, em mang đồ ăn cho anh đây!" Jungkook mở toang cánh cửa phòng.
"Em trật tự một chút, tôi còn đang bận!" vừa nói anh vừa dán mắt vào máy tính.
"Vậy em sẽ đút cho anh ăn!"
"Thôi không cần, để cơm trên bàn rồi về đi!"
"Sao em có thể để anh hành hạ dạ dày như thế chứ?! Để em đút cho!"
Jungkook bưng hộp cơm đến, đưa chiếc thìa màu vàng tinh tế có chút thức ăn ngon lành lại gần miệng Taehyung.
"Đã nói không ăn!" muỗng cơm lia tới đâu, anh liền né tới đó. Jungkook vẫn kiên trì cố đút cho anh.
"JEON JUNGKOOK!" Taehyung bị cản tầm nhìn vào laptop, tức giận gạt phăng muỗng cơm đi. Sau đó lườm cậu một cái rồi tiếp tục làm việc.
Jungkook im lặng không nói gì, lẳng lặng dọn dẹp số cơm vương vãi trên sàn. Thở ra một cái nghe đến não nề. Một lúc sau, anh để ý thấy cậu cứ đứng yên trước bàn làm việc liền ngước mắt lên nhìn. Tim anh chợt sững lại, khi thấy cậu đứng đó, đôi lúc lại lấy tay quệt nước mắt. Răng cắn chặt môi đến đỏ chót.
"Làm sao lại....?"
"Em lo cho anh mà! Sao anh lại như vậy chứ?" cậu vừa nói vừa nấc lên.
"..."
"Em chỉ sợ anh không ăn không uống đầy đủ sẽ không tốt cho sức khỏe thôi! Như vậy là sai hay sao? Những việc em làm đối với anh đều là sai. Vậy anh thử nói em biết đi, làm gì thì đúng đây?"
Taehyung nghe xong, liền thở dài. Anh không nghĩ Jungkook lại như vậy, cậu lo cho anh nhiều đến vậy sao? Từ bao giờ Jungkook đã để tâm tư nhiều hơn vào cuộc sống của anh? Anh phân vân liệu lời nói của cậu có phải là thật. Cậu đã thay đổi sao? Cậu thật sự yêu anh chứ? Nhìn vào Jungkook với hàng tá câu hỏi trong đầu, sau đó Taehyung gập máy tính lại.
"Lại đây ngồi đi!" anh chỉ vào chiếc ghế trước bàn làm việc.
Jungkook ngoan ngoãn liền nghe theo lời anh. Taehyung đưa hộp cơm lại trước mặt, lấy một chiếc thìa khác dúi vào tay cậu.
"Giờ thì làm những gì em muốn đi!"
Nghe thế, Jungkook vui mừng cười tít mắt. Nhanh tay đút cơm cho anh ăn. Nhìn bộ dạng mắt còn ngấn nước mà miệng thì cười toe toét của cậu, anh không khỏi buồn cười.
Lần này, anh thua cậu rồi!
Anh yêu chiều kéo tay cậu sang ngồi vào lòng mình, giật lấy chiếc thìa trong tay Jungkook. Anh tự động bỏ một thìa cơm vào miệng mình, tiếp đó là một thìa khác đưa đến trước miệng Jungkook. Cậu bất ngờ quay sang nhìn anh, sau đó thì bị cái trừng mắt của anh làm cho hoảng sợ, đành mở miệng ăn cơm. Mấy thìa cơm tiếp sau đó cũng nhẹ nhàng hơn, cũng không có ý muốn ép buộc. Chỉ đơn giản là anh một thìa rồi cậu một thìa. Cứ như thế an tĩnh ăn bữa trưa cùng với sự ấm áp mà cả hai lan toả cho nhau. Cho đến khi Jungkook bắt đầu mở lời tiếp.
"Taehyung, chúng ta...... liệu chúng ta có thể quay về như trước kia không?"
"Không thể!"
END CHAP 42..#
JungMi