Chương 43: "Không thể" không phải là từ chối

.

.

.

"Taehyung, chúng ta......liệu chúng ta có thể quay về như trước kia không?"

"Không thể!"

Taehyung vô cùng bình tĩnh trả lời câu hỏi của Jungkook. Cậu nhìn thẳng vào cặp mắt nghiêm nghị của anh, cười buồn, tay vịn vào tay ghế có một chút run rẩy. Có vẻ cậu đã đoán trước được anh sẽ trả lời như vậy. Thế mà cậu còn vừa nghĩ anh sẽ nói rằng cả hai có thể..

Jungkook thở dài một hơi, sau đó tiếp tục ăn mấy thìa cơm do Taehyung đưa tới. Ánh mắt hai người nhìn nhau thực lạ lắm. Một người cứ như đang mong chờ phản ứng nào đó từ người đối diện. Còn người thì như đang cố kìm nén bản thân. Jungkook thực sự đã không hề nói bất cứ lời nào nữa cho đến khi ăn xong.

"Về nhớ cẩn thận đấy!" Taehyung mở cửa đưa Jungkook ra.

Cậu mỉm cười, chạy lại ôm lấy anh. Taehyung dù có đôi chút bất ngờ nhưng cũng đứng yên đó, tùy cậu muốn làm gì thì làm. Dù sao ôm như vậy cũng rất thoải mái.

Taehyung, liệu em có nên tiếp tục cố gắng hay không?

---

Trên đường trở về, Jungkook có ghé vào một cửa hàng bán đĩa. Sau một hồi đắn đo, cậu đã đem được một bé đĩa ưng ý nhất về nhà. Sau khi đổ hết mấy bịch bánh vào trong tô, cậu mang lên phòng ngồi vừa ăn vừa xem hoạt hình. Thật ra đây là cách mà Jungkook hay dùng để giải toả căng thẳng. Hiệu quả lắm chứ chẳng đùa.

Thương người rồi cũng phải có lúc thương thân chứ! Nếu không thể suy nghĩ được kế hoạch hay ho gì tiếp theo thì chi bằng kiếm cái gì đó xả stress một chút.

Chỉ nhìn bìa bên ngoài thôi nhưng không ngờ đĩa phim mới mua lại hay tới vậy. Ai mà tưởng được có ngày mấy phim hoạt hình này lại có thể thu hút được Jeon Jungkook.

3h chiều, cậu xử lí xong toàn bộ đĩa phim, tương đương với 15 tập. Dường như còn chưa đủ thoả mãn, Jungkook lại lăn lộn trên giường, mò mẫm xem tiếp mấy tập mới phát hành gần đây. Bởi thế mà bao nhiêu công việc cũng bị cho vào quên lãng.

Nhà chưa lau. Quần áo chất đống trong máy giặt từ sáng, đến bây giờ vẫn chưa thấy hạt xà phòng nào. Đến lúc này, 5h chiều, cơm cũng chưa nấu...

Jungkook ngồi ngay bên cửa sổ xem phim. Tiết trời man mát dễ chịu, gió hiu hiu thổi vào gian phòng làm hai mí mắt cậu không chống đỡ nổi liên tục sụp xuống. Cuối cùng, vẫn là ném điện thoại sang chỗ khác rồi ngủ thϊếp đi.

6h tối, Taehyung tan làm từ công ty trở về nhà. Nhìn trước cửa, không thấy Jungkook ra đón, liền có chút bất an. Trong thâm tâm lại không ngoại trừ khả năng cậu lại ngồi ở trong phòng khóc như hôm trước.

Đi vào nhà, ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai cả. Cơm cũng chưa nấu. Taehyung lại không tự chủ sốt sắng.

Chẳng lẽ vì mấy lời mình nói lúc trưa mà trèo lên lầu khóc thật sao?

Cảm thấy mọi suy luận đều rất có lí, Taehyung nhanh chân sải bước lên phòng. Nhìn bước chân liền có thể thấy anh vội vã như thế nào.

"Jungkook!" vừa mở cửa anh đã cất tiếng gọi cậu.

"..."

Nhìn một lượt căn phòng, anh bắt gặp cậu đang gục đầu trên bàn cạnh cửa sổ.

"Jungkook! Em ngủ sao?" anh lay nhẹ vai cậu.

"..."

"Này, em có nghe gì không?"

"..."

"Jungkook!!"

"..."

"JUNGKOOK!!" tim anh bắt đầu đập mạnh. Không lẽ cậu đã làm gì đó dại dột sao?

Taehyung nước mắt không tự chủ được, rơi ra một giọt. Không lẽ anh sẽ mất cậu sao? Bằng cách đau đớn này? Nghĩ vậy, Taehyung lay mạnh người cậu.

"Em mở mắt ra đi Jungkook! Nè!"

"Hả hả?? Chuyện gì, chuyện gì? Đâu đâu, nhà ai cháy??" Jungkook sốt sắng bật dậy. Sau một hồi tịnh tâm lại, liền quay phắt sang người bên cạnh.

"Taehyung, anh khóc sao?" Jungkook toan vươn tay lau nước mắt cho anh.

"Không có!" anh nhanh tay hơn, gạt tay Jungkook qua một bên, tự mình lau hết nước trên mặt. Cố tiết chế không cho bản thân nổi điên lên. "Ngủ sao không lên giường mà lại nằm đây?"

"Tại em buồn ngủ quá nên.... Nhưng mà anh trả lời em đã, anh khóc sao?"

"Đã nói là không mà!"

"Không sao, anh cứ nói với em kẻ nào dám đánh anh đi, em nhất định sẽ đánh chết kẻ đó!" cậu vừa nói vừa giơ nắm đấm, vẻ mặt thập phần quả quyết.

"Vậy em tự đánh chết em đi!" nói xong anh bỏ vào toilet.

"Hửm??" Jungkook khó hiểu nhíu mày. "Tại sao em phải đánh em cơ chứ?"

---

"JEON JUNGKOOK!" âm thanh vang lên như tiếng sư tử gầm một cõi.

"Sao??" cậu chạy xuống dưới lầu, nơi phát ra tiếng kêu chấn động đó.

"Em nhìn đi, sao nhà cửa lại ra thế này?" Taehyung lần lượt chỉ vào bồn rửa chén, chỉ lên bếp nấu rồi đến bàn ăn còn chưa dọn dẹp lau chùi.

"Em...." Jungkook vò vò vạt áo, ấp úng.

"Vừa lúc nãy, đống quần áo trong máy giặt, tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi. Bây giờ xuống nhà bếp lại thấy một bãi chiến trường đây. Em nói tôi nghe, có phải em mặt dày bám lấy tôi, đòi ở lại đây chỉ là để phá hoại cái nhà này không?" Taehyung tức giận, buột miệng nói mấy lời không ngờ đến lại làm Jungkook tổn thương. Cậu chỉ biết cúi đầu, lí nhí vài tiếng trong miệng.

"Em xin lỗi mà! Em sẽ dọn dẹp!"

"Làm gì thì làm đi, tôi ra ngoài!" Taehyung hằn hộc cầm lấy áo khoác vắt trên ghế. Anh trước giờ luôn là người rất ghét nhà cửa bị bừa bộn.

"Ngoài trời rất lạnh...." Jungkook vội vã níu tay anh lại.

"Thì làm sao chứ? Miễn không nhìn thấy em, tôi dù có thế nào cũng không chết được!"

Anh hất tay cậu ra, bỏ đi. Tiếng rồ ga dần dần mất hút khiến Jungkook thực rất đau lòng. Cậu lủi thủi đi dọn dẹp lại mọi thứ như anh muốn. Mặc dù mệt nhưng cậu không hề dừng lại nghỉ tay. Nói đúng hơn là không dám.

Lúc về, mọi thứ vẫn chưa xong, chắc anh sẽ rất giận....

Đến gần 10h, nhà cửa mới được dọn dẹp lại. Jungkook mệt mỏi, gục xuống sopha thϊếp đi.

Một lúc sau, ở cổng truyền đến tiếng xe hơi. Có vẻ như đi dạo vài vòng đã khiến anh nhận ra lỗi sai trầm trọng của mình rồi! Taehyung đi đến sopha, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn khuôn mặt mệt mỏi đang ngủ sâu, sau đó mới nhẹ nhàng bế Jungkook lên phòng.

Vừa đặt nằm lên giường, cậu bỗng giật mình mở mắt ra. Hai tay không chần chừ liền ôm lấy cổ anh.

"Sao thế??" Taehyung nhíu mày nhìn nét mặt hốt hoảng của cậu.

"Em xin lỗi, anh đừng bỏ đi có được hay không? Sau này em sẽ không như vậy nữa!" giọng Jungkook nghe như mếu máo

Nhìn đôi mắt ngấn nước của cậu anh lại càng hối hận hơn. Đúng ra không nên nói những lời khi nãy.

"Được rồi, em ngủ đi!"

"Anh......cũng cùng ngủ!" Jungkook chỉ sang chỗ trống bên cạnh.

Taehyung không nói gì. Khẽ kéo chăn ra rồi nằm xuống. Jungkook nhanh chóng quay sang, ôm chặt lấy anh. Vùi đầu vào l*иg ngực ấm áp ấy.

"Taehyung, em yêu anh!"

Taehyung im lặng, hôn nhẹ lên tóc cậu.

Anh từ trước đến giờ vẫn luôn yêu em, Kookie!

Taehyung dường như nhận ra rằng, đối với Jeon Jungkook, anh đã không còn can đảm để rời xa cậu thêm nữa. Chỉ muốm ôm chặt như thế này mãi thôi. Không phải đơn giản chỉ là trái tim anh đã thuộc về cậu mà ngay cả lí trí và suy nghĩ cũng đều đã đặt vào tay cậu cả rồi.

Cuộc sống của Kim Taehyung nói ngắn gọn chính là ba chữ Jeon Jungkook...

"Taehyung à, chúng ta.... có thể trở về như lúc đầu chứ?" Jungkook rụt rè lên tiếng.

"Không thể!"

Câu trả lời như nhát dao đâm vào tim cậu. Tại sao anh cứ trêu cậu mãi thế? Không phải hành động lúc này là ôn nhu sao? Sao anh có thể nói ra tuyệt tình đến vậy? Jungkook cứ thế khóc nấc lên trong vòng tay của anh.

"Ban đầu, giữa hai chúng ta vốn dĩ làm gì có tình yêu. Cũng chỉ là tình yêu từ một phía. Cho nên ngàn vạn lần cũng không thể trở về như trước được." anh xoa xoa tấm lưng đang run lên của cậu.

"Vậy......bắt đầu từ giờ.......chúng ta......yêu nhau nhé!" Jungkook ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn xương hàm hoàn hảo của anh.

"Được!"

Nói rồi anh cúi xuống, yêu chiều hôn lên chóp mũi đỏ hồng đáng yêu của Jungkook. Sau đó là đặt lên môi cậu nụ hôn thật mềm mại, dịu dàng giống như nước.

Taehyung nói đúng. Ban đầu hai người bọn họ đã chẳng đến với nhau nhờ duyên phận hay bất kì loại tình cảm nào. Thế nên bắt đầu lại từ đầu cũng chính là bắt đầu lại những ngày tháng đau khổ dày vò tâm tư. Vì vậy, thay vào đó, cả hai hãy cùng nhau bước tiếp, cùng nhau tạo nên một khởi đầu mới. Một khởi đầu mà tình yêu của Kim Taehyung và Jeon Jungkook dành cho nhau là tuyệt đối.

END CHAP 43..

#JungMi