Chương 38: Nhất định không từ bỏ

.

.

.

Chiều hôm sau, Eunhye từ công ty trở về. Vừa vào đến cửa, đã í ới gọi Jungkook. Không biết có chuyện gì nhưng nhìn cô có vẻ cực kì phấn khởi nha.

"Nhanh lên Kookie à!"

"Có chuyện gì sao chị?"

"Đây..."

"Cái này??" cậu nhìn xuống vật thể nhỏ nhắn màu đồng trên tay sau đó lại khó hiểu ngước lên.

"Đừng nói với chị em không nhận ra nó nhé!" Eunhye nháy mắt tinh nghịch.

"S-sao chị lấy được nó?"

"Em không cần để ý chuyện đó. Em hãy làm chuyện hôm qua chúng ta đã quyết định ấy!" nói rồi cô vỗ vỗ vào vai cậu em nhỏ. Cô tin tưởng ở cậu.

"Chị Eunhye, cảm ơn chị!" Jungkook không nén được nở nụ cười thập phần biết ơn.

"Không có gì, em cứ đi đi!"

Không nán lại lâu hơn nữa, Jungkook nhanh chóng soạn đồ, tạm biệt Eunhye sau đó bắt xe về biệt thự.

Eunhye đứng nhìn bóng dáng cậu em nhỏ tâm tình đã tốt lên mà thở phào.

***

30 phút sau, cánh cổng đen quen thuộc lại một lần nữa hiện ra trước mắt. Jungkook lẳng lặng đứng trước nó, chậm rãi ngắm nhìn lại mọi thứ.

Bao lâu rồi nhỉ? Cậu nhớ nơi này và nhớ cả anh nữa, Kim Taehyung...

Tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa gỗ trong bật mở. Mùi chất cồn nồng nặc xộc ra làm cậu có chút choáng váng đầu óc.

Cái gì thế này? Tất cả đều do anh ấy uống sao?

Jungkook nhìn xuống đống chai lọ vứt tứ tung khắp nhà. Rồi quần áo, giấy tờ, chén bát còn có cả bao thuốc lá nữa. Rốt cuộc là đã có những chuyện gì xảy ra ở đây? Nhà này không lẽ sắp bán sao? Sao lại bừa bộn đến độ không thể tưởng tượng nổi thế kia? Nếu cậu nhớ không lầm, Taehyung hẳn sẽ không chịu được nếu nhà bẩn.

Nghĩ thế, Jungkook chạy một mạch lên phòng anh. Thật may, vẫn còn đồ đạc trong tủ. Cậu thở dài, nhưng rồi cũng bắt đầu bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa.

Đến 9h tối, mọi việc cũng đã hoàn thành. Cậu thở phào ra một hơi, ngồi xuống sopha nghỉ mệt. Căn biệt thự to lớn nhờ có Jungkook mà một lần nữa được gọi chỉnh chu bằng một từ "nhà".

Trên băng ghế sopha bằng da đắt tiền, hương nến thơm làm cả không gian như dịu lại, ấm cúng hơn. Tinh thần Jungkook theo đó cũng thoải mái lên hẳn.

Ngồi tại đó một chút, cậu mới bắt đầu để ý đến đồng hồ. Sao đến giờ Taehyung vẫn chưa về? Có phải hay không sẽ không về đây nữa? Jungkook vừa nghĩ vậy, trong lòng có chút cảm xúc gì đó hụt hẫng. Vừa định lên phòng thì tiếng xe ngoài cổng vang lên, làm cậu bắt đầu khẩn trương, thoáng chốc mồ hôi lạnh đã rịn ra đầy trán.

Sau tiếng dập cửa xe thật mạnh, Jungkook đứng ngay chân cầu thang nhìn ra, thấy anh đang lãnh đạm bước vào nhà. Bộ tây trang vest đen, áo sơmi đen, quần tây đen của anh làm cậu càng thêm mấy phần lo sợ.

Taehyung cởϊ áσ khoác lẫn cà vạt ra, tùy tiện vứt xuống sàn. Jungkook sợ hãi chỉ biết đứng đó nhìn chằm chằm anh. Mỗi lần mở miệng lại y như rằng lời sắp nói ra lại chạy tọt vào trong.

"Còn tới làm gì?" không nhìn đến cậu mà đi thẳng xuống bếp.

"Em không tới đây.......em ở đây...." Jungkook đi theo sau nói khẽ.

"Tôi có chào đón em sao? Đi ngay cho tôi!"

"..." mặc kệ người kia có nói gì, Jungkook vẫn quả quyết đứng im.

"Tôi nói, em không nghe sao?"

"..."

"Thôi được rồi, dù gì tôi cũng chỉ tạm thời ở đây thôi. Khi nào Minyoung đi du lịch về, tôi sẽ dọn sang ở với cô ấy."

"Vậy em được ở lại đây có đúng không?" Jungkook lí nhí hỏi.

"Tùy. Nhưng nếu đã ở lại đây thì tốt nhất đừng để tôi biết đến sự tồn tại của em trong ngôi nhà này!"

"Taehyung a...."

"Tôi mệt rồi, đi nghỉ đây. Đừng làm phiền tôi!" anh nhếch môi một cái, sau đó bỏ lên lầu.

Taehyung, em tới đây để giành lại anh. Thế nên, dù anh cùng Minyoung có như thế nào, em cũng phải quyết tâm đến cùng!

Tối khuya, Jungkook nhìn sang phòng làm việc của Taehyung, vẫn là còn sáng đèn. Không lẽ anh lại thức khuya như thế sao?

Lo lắng cho anh, cậu quyết định xuống giường, đi đến trước cửa thư phòng. Khẽ gõ cửa mấy lần, không thấy có tiếng trả lời, Jungkook liền tự mở cửa vào. Ánh đèn sáng ấy phát ra từ đèn bàn làm việc. Trong khi anh lại đang ngủ gục trên bàn. Jungkook tìm một chiếc ghế mang đến bên cạnh anh ngồi xuống, sau đó áp sát mặt xuống bàn, đối diện với Taehyung.

Khuôn mặt lúc say ngủ của anh nhìn yên bình biết mấy. Jungkook đưa tay xoa xoa nhẹ vầng trán của anh. Gần đây anh rất hay nhăn chỗ này. Taehyung, đừng như thế, sẽ không tốt!

Rồi cậu cứ thế ngắm hết từ đôi mắt phượng dài rồi đến sống mũi thẳng tắp. Cuối cùng đôi mắt lại dừng trên đôi môi mỏng màu đỏ thẫm ấy. Jungkook kéo sát mặt mình lại, lấy sống mũi khẽ cọ vào mũi anh. Rồi cứ thế nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở ấm áp mà lâu nay cậu luôn nhớ tới. Khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, Jungkook chợt mở mắt, rồi nhận ra rằng, mình không nên làm thế. Cậu biết rằng một khi đã chạm vào rồi, nhất định sẽ khó mà buông bỏ. Cậu quyết định đến đây là để anh biết được tình yêu cậu dành cho anh là như thế nào. Ngoài ra, giữa hai người không được xảy ra quan hệ gì khác. Nhất là động chạm thân thể.

Jungkook đứng dậy, lấy gối kê lên đầu cho anh, sau đó đắp thêm chiếc chăn bông thật ấm.

"Ngủ ngon nhé, Taehyung!" giọng nói ngọt ngào vang lên mang theo bi thương khó nói.

***

Sáng sớm hôm sau, khi Taehyung chuẩn bị đến công ty, Jungkook liền đặt một phần ăn sáng trước bàn uống trà của anh.

"Anh ăn đi rồi hẵng đi làm! Em có nghe nói gần đây anh ăn uống không được điều độ."

"Cảm ơn, nhưng tôi không cần!" Taehyung đặt tờ báo xuống, thản nhiên ngước lên nhìn cậu.

"Vậy thì...."

"Chỉ cần em đừng xuất hiện trước mặt, thì tôi dù có không ăn cũng vẫn rất khỏe mạnh."

"Anh nói những lời này là thật lòng chứ?" Jungkook chua xót.

"Tôi đang rất nghiêm túc!"

"Vậy anh hãy nghe cho kĩ những lời em sẽ nói đây. Cho đến lúc làm anh hiểu ra mọi chuyện, em sẽ không bỏ đi và cũng không cho anh rời xa em đâu."

"Jeon Jungkook!" Taehyung tức giận đứng phắt dậy. Nói như gầm lên. "Tôi mệt mỏi lắm rồi! Em làm ơn đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa! Em thử nhìn đi, tôi còn cái gì để em có thể lợi dụng được đây?"

Nói xong, Taehyung liền rời khỏi nhà. Bước chân nhanh chóng khó giấu nổi giận dữ.

Jungkook đứng chôn chân tại chỗ. Hai hàm răng cắn chặt, kìm nén không cho nước mắt tuôn ra.

Khó quá, khó khi anh vô tình. Cậu phải làm sao đây khi anh càng lúc càng đẩy cậu ra xa hơn? Cậu biết Jeon Jungkook của trước kia đã quá tồi tệ, quá tàn nhẫn. Còn Jeon Jungkook của bây giờ chỉ là muốn cứu vãn lại hết thảy những gì đã qua. "Hối hận", hai từ mà trong vô thức không biết cậu đã thốt lên bao nhiêu lần. Hối hận về quãng thời gian đã lãng phí, về tình cảm quá ngu muội với Jimin và về cả khi cậu không biết trân trọng tình cảm của anh như thế nào. Cậu không muốn mất anh, đối với những gì anh đã làm cho cậu, cậu còn chưa kịp đáp trả. Ngay đến cả một câu "cám ơn anh vì tất cả", cậu cũng chưa từng thốt ra. Cậu thừa nhận khi đó, chính mình là lợi dụng anh để quên đi Jimin. Nhưng cậu cũng không hề phủ nhận rằng bản thân đã yêu một người tên Kim Taehyung quá nhiều.

Taehyung, sao anh không thử một lần nữa tin em? Phải, em lợi dụng anh là thật nhưng em yêu anh cũng không hề dối trá.

***

"Jeon Jungkook, sao em lại có thể bỏ đi như thế chứ?!" Jimin điên tiết lên khi không tìm được cậu. Từ sáng sớm hôm trước đã mang vali đi chỉ để lại mấy chữ. Tại sao ở bên hắn cậu lại vội vàng như vậy? Hắn không còn xứng đáng làm chỗ dựa cho anh nữa hay sao?

Jimin ngồi trên ghế, lâu lâu lại nghĩ ngợi cái gì đó. Hắn rốt cuộc cũng sai được người tìm hiểu chuyện của Jungkook với Taehyung. Tên tổng tài khốn nạn ấy lại dám bỏ rơi Jungkook để nɠɵạı ŧìиɧ với người con gái khác. Nhưng trong lòng hắn cư nhiên lại có mâu thuẫn. Kookie sẽ không tự tìm đến Taehyung nữa chứ? Chắc chắn là không. Sao em ấy có thể dễ dàng bỏ qua cho Kim Taehyung như thế được?

Lo sợ bắt đầu dấy lên trong thâm tâm hắn, hắn cuối cùng từ sopha bật dậy, cầm lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.

Hắn phải đi tìm Jungkook trước khi tên đó lại làm cậu đau khổ lần nữa. Nghĩ đến đó, hắn dồn hết lực vào chân ga, để lại một đường lết bánh dài ngoằng dưới nền đất rồi phóng mất hút.

END CHAP 38..

#JungMi