Chương 37: Cơ hội để có anh

.

.

.

Tối hôm đó, Jungkook ra phòng khách ngồi xem tivi. Một phần mong rằng nó có thể giúp cậu xả stress một chút, phần nhiều hơn còn lại cậu thực sự muốn không còn thời gian để nghĩ đến người kia nữa. Cậu cầm lấy điều khiển, theo thói quen dừng lại trước một chương trình âm nhạc của đài MBC. Họ đang giới thiệu một tân binh mới, là một nhóm nữ vừa được ra mắt mà đối với Jungkook thì dường như cậu đã gặp qua họ rồi.

Cái này, chẳng phải là girlgroup của công ty mình sao?

Jungkook nhíu mày, nhìn kĩ vào màn hình tivi rộng lớn. Đây chắc chắn là tân binh mới của công ty cậu. Nếu vậy thì.... Minyoung đâu?

***

Tại ngôi biệt thự mà trước đây đã từng là của cậu và anh. Và bây giờ nó cư nhiên chỉ còn là của anh thôi. Taehyung đang ngồi xem truyền hình, cũng là chương trình giới thiệu girlgroup mới của công ty. Nhưng thay vì xem với ánh nhìn vui vẻ thì trong đôi mắt ấy còn xen chút hả dạ. Đôi môi mỏng giương nửa miệng thành một cái nhếch môi khó đoán.

..Flashback..

"Taehyung, em tới rồi!" Minyoung tươi cười bước vào phòng làm việc của CEO.

"..."

"Anh gọi em tới là có chuyện gì sao?" cô ta đi lại choàng tay lên vai anh.

Taehyung vẻ mặt thập phần bình tĩnh, nhưng sau đó, anh đứng phắt dậy, quay ra phía sau, bóp lấy cổ Minyoung làm cô ta chật vật ngớp từng ngụm khí ít ỏi.

"Tối qua, cô.....đã làm gì??" Taehyung giận đến nỗi cả người đều gồng lên. Gân tay nổi cộm lên đáng sợ.

"Em.....em...... không...." cô ta khó khăn phun ra từng chữ.

"Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn. Một là cầm lấy tiền rồi mãi mãi biến mất khỏi nơi này. Hai là........."

"..." Minyoung khó thở, cố gắng giãy giụa. Hai bàn tay dùng chút sức lực yếu ớt cào cấu lên đôi tay đang dùng lực ở cổ.

"Hai là.......chết ngay tại đây."

"Đừng mà..........đừng......tôi đi!" Minyoung sợ hãi vừa khóc vừa van xin.

"Cô nên nhớ, nếu để tôi gặp lại thứ rác rưởi như cô, cô sẽ không còn lựa chọn nào nữa đâu!"

"Được....được......"

Nói xong, Taehyung bỏ tay ra khỏi cần cổ đã sớm tím bầm năm dấu tay của Minyoung. Cô ta vội cầm lấy tiền ở trên bàn rồi chạy đi mất.

..End flashback..

Phải, tất cả chỉ là hiểu lầm. Nhưng mọi chuyện xảy ra như vậy cũng tốt. Ít nhất, anh cũng có được một lí do nào đó để có thể tuyệt đối buông tay cậu. Còn việc đuổi Minyoung đi, chỉ là anh không muốn loại người như cô ta tiếp xúc với Jungkook. Anh lo cậu sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời nói độc miệng nào đó của Minyoung rồi làm những điều dại dột.

Buông tay nhưng chưa chắc đã không còn quan tâm.

Anh không thể ở bên bảo vệ cậu nữa. Anh thừa nhận bản thân đã thua rồi. Anh đã bị cắm vào tim một vết dao quá lớn, nó không hồi phục được. Nó đau buốt khi anh nghĩ về cậu.

Hai ngày sau đó, Jungkook đã nghĩ ngợi rất nhiều về việc bản thân lưu lại nhà Jimin. Cậu không nên ở lại đây. Không nên chút nào. Cậu cảm thấy có lỗi với Mia lắm, nhìn cô ấy đôi khi phải gượng ép chính bản thân để cố gắng làm Jimin vừa lòng, cậu lại không kìm được muốn hỏi han nhưng rồi suy nghĩ lại bản thân làm gì có tư cách. Cậu có quyền gì lo lắng cho Mia khi nguyên nhân gây ra bi thương cho cô không ai khác ngoài cậu.

Nghĩ vậy, vào sáng sớm, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi. Chỉ để lại một lá thư vỏn vẹn mấy chữ.

Thành phố rộng lớn thế này, biết đi đâu được đây? Jungkook kéo chiếc vali dọc vỉa hè chầm chậm nhìn xung quanh. Số quần áo này của cậu chính là Jimin đã sai người đến biệt thự của Taehyung thu dọn lại. Mà nói như vậy cũng không phải, là do Taehyung đã dọn sẵn ra hết rồi, chỉ chờ người đến lấy đi thôi. Anh từ bỏ cậu rồi. Nghĩ vậy, đôi chân mệt mỏi của Jungkook cứ đi vô định như thế, cũng không biết là muốn đi đâu, cũng không biết đã đi qua bao nhiêu con phố rồi.

Tại sao thoáng chốc, cậu lại trở nên giống một người vô gia cư như vậy?

Thơ thẩn đi đến khúc cua phía cuối đường, cậu vô tình va phải một người. Người đó.......có lẽ ông trời ủng hộ việc cậu rời khỏi nhà Jimin.

---

"Kookie, mới sáng sớm, em làm gì xách vali đi lang thang ngoài đường thế?" Eunhye vừa bưng ly sữa nóng lên cho cậu, vừa hỏi.

"Em.......chị à, nếu bây giờ em nói em không còn nơi nào để về nữa, thì chị có tin không??" Jungkook cẩn thận nhìn biểu hiện của người trước mắt.

"Em lại gặp phải chuyện gì rồi?"

Jungkook khẽ gật đầu, sau đó kể lại toàn bộ sự việc cho Eunhye nghe. Cô có chút sững sờ khi nhận ra cậu em trai mình cũng tại mình mà khổ sở.

"Jungkook, chị xin lỗi, là tại chị hết!"

"Không phải lỗi của ai hết, lỗi là do em đã quyết định sai!" cậu khổ sở cúi gằm mặt, vô thức cắn cắn đôi môi đến đáng thương.

"Được rồi, vậy em cứ tạm thời ở lại đây. Bây giờ chị lên công ty, tối về chúng ta lại nói tiếp."

"Vâng!"

"Trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu đói em cứ lấy ra hâm lại ăn nhé!"

"Vâng!"

Phải làm cách nào thì mới giải quyết được chuyện này đây?

Tại BeUD...

*cốc cốc*

"Mời vào!"

"Chủ tịch!" Song Eunhye kính cẩn cúi đầu.

"Thư kí Song, có tài liệu gì cần đưa sao?"

"Chủ tịch, Jungkookie......"

"Khoan đã! Đang là giờ làm việc, nếu không có gì quan trọng, mời cô ra ngoài, đừng làm phí thời gian của tôi."

"Nhưng...."

"Ra ngoài!" tiếng gằn giọng đáng sợ vang lên.

"Vâng ạ."

Cả ngày hôm đó, cô để ý thấy chủ tịch làm việc không ngừng nghỉ, cơm cũng không thèm động đến. Từ sáng đến chiều không biết đã uống bao nhiêu ly cà phê. Hại sức khỏe như vậy cũng sống được sao?

Tan làm, cô lại về xem Jungkook. Cậu em nhỏ này của cô không biết ra sao rồi!

Jungkook cuộn mình trên sopha, đôi mắt thơ thẩn nhìn đi đâu đó, nét mặt buồn bã làm người khác nhìn vào mà thấy thương. Cậu thực sự không muốn mọi việc lại trở nên như thế này. Cậu không muốn xa anh, một chút cũng không. Không biết bây giờ anh sao rồi? Không có cậu anh vẫn sống tốt chứ? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra. Nhưng chỉ có một câu trả lời duy nhất. Nó làm cậu cảm thấy chua chát.

Cậu đâu là gì của anh, thế nên việc cậu rời bỏ hay có khi là biến mất khỏi thế giới này cũng đâu thể ảnh hưởng đến cuộc sống của người mang tên Kim Taehyung nữa.

"Xem như chưa từng quen", phải, anh muốn như vậy.

Khóc. Jungkook gục đầu xuống ghế, hai hàng nước mắt tuôn rơi. Không hiểu sao cậu đau lắm. Cậu chưa từng cảm thấy hối hận như lúc này. Giá như cậu nhận ra tình yêu của mình sớm hơn một chút thì bây giờ đã khác. Ở bên cạnh Minyoung chắc anh sẽ vui hơn, hạnh phúc hơn rất nhiều.

"Jungkook, em làm sao lại khóc thế này?" Eunhye vừa về nhà đã nghe tiếng thút thít phát ra. Liền chạy vào.

"Chị ơi........em phải làm sao? Thực sự không có cách nào cứu vãn nữa sao chị?"

"Em đừng khóc, hãy bình tĩnh lại đi. Chị sẽ tìm cách giúp em mà!"

"Chắc sẽ không được đâu, anh ấy giờ đã có Minyoung rồi. Căn bản sẽ không còn muốn nhìn thấy em nữa!" mặt cậu giàn giụa nước mắt, chua chát lên tiếng.

"Jungkook, sao em lại nói vậy?"

"Không đúng sao? Anh ấy đã làm với Minyoung như cách anh ấy đã làm với em. Có lẽ anh ấy đã cùng cô ấy ở trong biệt thự, anh ấy giữ Minyoung lại. Đó cũng chính là lí do vì sao Minyoung không debut. Hai người đó chắc chắn là đang ở cùng nhau. Em không còn cơ hội nữa rồi!"

"Jungkook....."

"Chị không cần nghi ngờ gì hết, em là người đã từng trải qua nên em biết rất rõ."

"Kookie, chị có cách này, em vẫn sẽ nghe theo chị chứ?"

"Miễn là lại được ở bên anh ấy, điều gì em cũng sẽ làm!"

"Được rồi! Kim Taehyung...."

"..."

".....nếu em yêu người con trai ấy, thì hãy tự tin mà giành lại!"

"..."

"Cơ hội không có sẵn, nhưng cũng không phải là không thể có. Hãy tự tạo nên cơ hội cho riêng mình đi Kookie, chị tin em sẽ làm được!"

END CHAP 37...

#JungMi