Chương 34: Tức giận

.

.

.

-Taehyung đã gửi cho bạn một hình ảnh-

*bộp*

Chiếc điện thoại đáp xuống nền gạch trắng tinh. Màn hình nứt thành những đường dài ngoằng khó coi nhưng vẫn còn thấy được thấp thoáng hình ảnh hai thân thể không một mảnh vải che chắn. Hai người họ thực sự là đang ngủ với nhau. Khuôn mặt kề lên vai Minyoung, làm sao cậu có thể phủ nhận là không quen được. Người mà cậu mấy ngày nay mong mỏi nay lại thân mật cùng cô gái khác. Cậu đau nhưng có thể làm gì được đây?

"Taehyung....sao anh nỡ làm vậy với em?" Jungkook ôm ngực khụy xuống. Nước mắt tuôn rơi. "Bây giờ em phải làm sao đây?"

Cậu gào lên đau đớn, đập phá hết đồ đạc trong phòng. Anh ngọt ngào ôn nhu khiến cậu yêu anh, sau đó thì sao? Chẳng còn sau đó nữa. Anh bỏ rơi cậu rồi.

*Choang*

Chai rượu vang trong tủ bị Jungkook thẳng tay ném đi không thương tiếc. Mảnh thủy tinh rải rác khắp sàn nhà. Cậu cứ điên cuồng mà dẫm đạp vào đống hỗn tạp ấy. Cho đến khi không thể phân biệt được vang đỏ và .......máu nữa.

Tiếng đổ vỡ theo khe hở của cánh cửa chưa đóng kín vang sang phía phòng kế bên, anh quản lí nghe được vội chạy sang xem.

"Jungkook, em có sao không? Jungkook!"

"..."

Anh quản lí vội vàng xô mạnh cánh cửa chạy vào. Một vũng đỏ tươi cứ thế đập vào mắt.

"Jungkook, em bị sao thế này?" anh quản lí hốt hoảng khi nhìn thấy cậu nằm trên nền đất, áo vương đầy màu đỏ tươi, không rõ là máu hay gì nữa.

Bệnh viện Tokyo...

Bác sĩ đã khám và băng bó vết thương cho Jungkook xong. Bàn chân và tay có vài vết đứt, nhưng may là không nghiêm trọng lắm, nhưng trước mắt, lịch trình mấy ngày còn lại đều sẽ bị hủy.

"Anh ơi, em muốn về Hàn Quốc!" cậu rưng rưng nhìn anh quản lí. Bây giờ điều cậu muốn duy nhất là câu trả lời từ anh. Như vậy thôi. Cậu muốn xem bộ dạng anh nói từ bỏ cậu sẽ tuyệt tình được bao nhiêu.

"Được rồi, trước mắt chúng ta sẽ thông báo với fan, sau đó sẽ về. Nhưng....Jungkook, nói cho anh biết đi, em làm sao vậy?" anh quản lí tỏ ra lo lắng.

"Không có gì ạ!"

"Có thật là em không muốn nói ra?"

Cậu khẽ gật đầu. Đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ.

"Anh tôn trọng quyết định của em. Vậy anh đi ra đây, em ngủ một lát đi!"

"Vâng."

Anh quản lí đi khỏi. Jungkook chỉ biết ngồi yên đó, đôi mắt đen láy lơ đễnh nhìn vào khoảng không vô định. Đầu óc cậu bây giờ hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ về điều gì, không buồn, không đau đớn. Đơn giản chỉ là có quá nhiều chuyện, quá nhiều cảm xúc tới nỗi cậu không thể nghĩ thông hết được. Cậu đang nghĩ vu vơ, nếu lỡ như anh thật muốn từ bỏ cậu, cậu sẽ làm gì đây? Cậu sẽ khóc cầu xin anh quay lại hay là tập quên anh khi cậu chỉ vừa mới nhận ra tình cảm của mình.

Hai ngày sau, lúc 1h chiều, Jungkook đã hạ cánh xuống sân bay Incheon, Hàn Quốc.

Ngay khi vừa xuống máy bay, cậu liền lái xe về tập đoàn. Cậu không thể chờ để được gặp anh nữa.

"Chị Eunhye!"

"Jungkook sao?" Eunhye giật mình nhìn cậu bé đang hớt hả.

"Anh ấy đâu? Kim Taehyung, em muốn gặp anh ấy!"

"Rồi rồi, để chị gọi báo trước với ngài ấy một tiếng."

Trong phòng.....

*reng reng*

"Chủ tịch, Jungkook em ấy..."

"Cô cũng biết tôi đang bận mà, phải không?" âm thanh lạnh buốt đến không ngờ.

"Nhưng là Jungkook..."

"Không ai được vào hết!"

Lạnh lùng ra lệnh một câu, Taehyung liền dập máy. Tiếng động ấy vô tình vang đến tận tai Jungkook.

"Kookie.." Eunhye buồn bã lắc đầu.

Jungkook hiểu ý chị, sau đó liền đi về. Không hiểu sao nhưng kết cục này, cậu đã lường trước là nó sẽ xảy ra rồi.

Khi cậu vừa đi khỏi, vừa vặn lúc Minyoung đi tới.

"Xin lỗi nhưng hôm nay chủ tịch chúng tôi không tiếp khách!" Eunhye lịch sự chặn Minyoung lại.

"Là Taehyung bảo tôi tới!" Minyoung lườm Eunhye một cái rồi đẩy cửa vào phòng. Đuôi mắt xếch lên, khó giấu được vẻ ngoài khinh bỉ người khác.

Thế này là thế nào? Có chuyện gì đã xảy ra giữa chủ tịch và Jungkookie thế này? Con nhỏ đó nữa? Rốt cuộc là sao?

Eunhye nhìn bóng người vừa khuất sau cánh cửa phòng chủ tịch liền ngẩn ngơ mãi một lúc.

***

Jungkook về đến nhà, vừa mở cánh cửa ra liền cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương. Nhà cửa, đồ đạc đâu vẫn vào đấy nhưng sao lại như vậy. Cả tuần nay hình như Taehyung không có về nhà.

Cậu bước chậm rãi lên lầu. Bậc thang rồi tay vịn, tất cả đều lạnh băng. Thì ra, cái cảm giác đáng sợ nhất là như thế này đây. Anh đã chán ghét cậu đến nỗi không còn muốn về đây nữa rồi. Hẳn là vậy.

Khoảng 7h, nấu xong bữa tối đâu vào đấy, cậu liền lên lầu tắm rửa. Do không biết nấu ăn, nên để hoàn thành bữa cơm đó thật sự rất vất vả.

Từ trong nhà tắm khoác chiếc áo choàng tắm ra ngoài. Đúng lúc Jungkook nghe được tiếng đỗ xe ngoài sân. Cậu cứ thế đi xuống lầu.

"Taehyung, anh về rồi!" Jungkook tươi cười đứng trước cửa.

Taehyung không nói gì, cứ thế đi sượt qua cậu. Cứ như sự tồn tại của cậu chỉ là hư vô vậy.

Jungkook cắn chặt răng chịu đựng.

"Taehyung, anh ăn cơm nhé, em đã làm nó cả buổi chiều đấy!"

"Không đói!"

Taehyung bỏ xuống bếp uống nước. Jungkook trong lòng không hiểu tại sao anh lại giận cậu như thế nữa. Mặc dù cậu mới là người cần phải tức giận. Vì bức ảnh kia...

"Em chưa nhận được tin nhắn nào sao?" anh thản nhiên hỏi cậu.

"Em.....rồi. Nhưng mà..."

"Vậy không cảm thấy gì sao?"

"Em...." Jungkook ấp úng nhìn anh. Sự thật cậu đã nghĩ rằng bản thân sẽ chịu không được khi đối diện với anh, sẽ hét lên hay thậm chí là khóc nấc trước mắt anh. Nhưng rốt cuộc lại khó mở lời đến vậy.

"Cũng phải, em từ trước đến bây giờ đâu coi tôi ra gì, cho nên cũng đâu biết thế nào là ghen tức đâu nhỉ?!"

"Ý anh là sao Taehyung?"

"Em cùng Eunhye không phải đang có kế hoạch riêng sao?" Taehyung nhếch môi, cố nén chua xót vào sâu bên trong.

Jungkook nghe đến đó, chột dạ. Tâm tình khẩn trương như vừa bị bắt được bản thân đã làm chuyện gì xấu xa lắm. Rồi nét mặt Jungkook thoáng một chút liền tái xanh. Không cần biết vì sao anh biết được việc đó, chỉ là cậu muốn giải thích, kế hoạch ấy, cậu từ lâu đã quên nó rồi.

"Taehyung à, không phải như vậy đâu, anh tin em đi!" Jungkook vội vàng nắm lấy cánh tay Taehyung. "Không như anh nghĩ đâu. Em không cố tình làm như vậy với anh, làm ơn tin em..."

Những gì Jungkook có thể nói chỉ có thể là hai chữ "tin em". Nếu anh không tin cậu, cả hai có lẽ sẽ dừng lại ở đây.

"Đã như vậy rồi, em bảo tôi làm sao tin em được đây?" anh quay sang, ánh mắt lạnh băng xoáy sâu vào cậu. Thanh âm vang lớn mang theo giận dữ trong lòng.

"Tae.....nghe em, nghe em giải thích đi. Làm ơn!" Jungkook khoé mắt đã đỏ hoe. Hành động bám víu yếu ớt của cậu tỏ đầy sự bất lực.

"BUÔNG RA!" anh hất tay Jungkook làm cậu ngã xuống sàn. "Em tốt nhất nên biến mất khỏi mắt tôi đi, đừng để tôi phải tức điên lên. Đến lúc đó, không biết tôi sẽ làm những gì đâu!" giọng nói Taehyung ngày càng trầm xuống.

"Taehyung, đừng đi mà. Xin anh hãy nghe em nói đã!" cậu mau chóng đứng dậy, ôm lấy anh từ phía sau. Khóc nức nở. Cậu yêu anh, cậu không muốn mất anh, cậu chỉ muốn có một Kim Taehyung ở bên quan tâm cậu như trước kia thôi.

"..."

"Em yêu anh, Taehyung!"

Nghe được những lời đó, người lớn hơn khẽ nhếch môi.

Kookie, chính vì em diễn quá đạt. Đến nỗi tôi cũng lầm tưởng rằng em yêu tôi. Nhưng rốt cuộc tôi cũng chỉ là một con rối thôi. Không hơn, không kém!

"Em yêu tôi? Hay yêu kĩ năng trên giường của tôi?" Taehyung đẩy hai tay Jungkook ra. Quay lại nhìn cậu.

"Taehyung, a-anh nói gì vậy?"

"Không phải như thế sao? Em chỉ là giả vờ yêu tôi nhưng lại tình nguyện làʍ t̠ìиɦ cùng tôi. Có phải không?" Taehyung vừa nói vừa bước lại gần cậu.

"Em bây giờ chỉ muốn nói chuyện cùng anh thôi, Tae à!" Jungkook sợ sệt, rụt rè lui chân về phía sau.

"Vậy để lên giường rồi nói tiếp!"

Anh đẩy cậu lên bàn ăn. Nhanh tay rút dây áo choàng tắm rồi ném tất cả sang một bên. Tấm lưng trắng nõn tựa lên chiếc bàn thủy tinh lạnh buốt làm cậu khẽ run lên. Anh ghé sát lại tai cậu, thổi vào từng làn hơi nóng hổi.

"Tối nay tôi sẽ thỏa mãn em... Hãy rêи ɾỉ theo cách mà em muốn đi. Không phải giả vờ nữa!" khoé miệng cong lên thành ý cười, anh nói thầm như cố ý phả vào tai cậu luồng hơi nóng đến bỏng rát.

Jungkook dùng mấy đầu ngón tay trắng nõn thơm mùi sữa tắm ôm lấy thân thể lạnh lẽo của mình. Nhịp thở khẽ run lên vì sợ.

*póc*

Nước mắt Jungkook từng giọt rơi xuống bàn thủy tinh vỡ tan. Cậu nhìn vào anh giờ đây chẳng còn là Kim Taehyung nữa. Sự tức giận anh dành cho cậu đã biến anh thành một người khác với con ngươi nhuốm đen một màu du͙© vọиɠ.

Cậu không muốn mọi chuyện lại thành ra như vậy, cậu không cố ý. Tại sao anh không hiểu cho cậu, không nghe cậu nói? Có phải vì cậu không đáng tin? Hay vì cậu đưa dứt khoát để làm anh tin tưởng?

Taehyung, nói em biết em phải làm gì đi?

END CHAP 33..

#JungMi