.
.
.
Hai ngày tiếp theo, có vẻ như Jimin vẫn chưa nguôi giận, vẫn là không thấy đến tìm Jungkook nữa. Điện thoại lẫn tin nhắn đều không thấy.
Hôm nay, Taehyung sẽ lên đường đi công tác. Chi nhánh ở nước ngoài lại có vấn đề, cần đích thân anh giải quyết. Lại một chuỗi ngày mệt mỏi mà không có Jungkook bên cạnh. Bởi vì, bây giờ cậu cũng phải lo chuẩn bị comeback, cũng không thể đi cùng.
Ngay từ sáng sớm, khi Jungkook vẫn còn đang say giấc, anh đã một thân tây trang chỉnh tề, vest nhung đen cùng măng tô xám khói. Mái tóc đỏ rượu vang được vuốt lên hoàn hảo để lộ hàng lông mày sâu róm mà trong các cuốn truyện tiểu thuyết đam mỹ hay gọi là "nét soái ca". Nhìn chiếc đồng hồ Rolex sản xuất giới hạn trên tay, đã 6:00, sắp đến lúc anh phải lên đường đi công tác, ngày trở về còn chưa rõ. Cái đó còn phải tùy thuộc vào hiệu suất xử lí công việc của anh.
"Jungkook!" anh ngồi xuống bên cạnh cậu, gọi khẽ.
"Ư." Jungkook khẽ cựa mình.
"Jungkook.."
"Hửm? Taehyung, mới sáng sớm, anh đi đâu sao?" nhận dạng được chất giọng quen thuộc, cậu mơ màng hé mắt nhìn anh.
"Tôi chuẩn bị đi công tác."
"Vậy sao? Đi đường cẩn thận!" nói xong Jungkook định nhắm mắt ngủ tiếp.
"Này, tôi sẽ rất nhớ em!" anh lưu luyến ôm người nhỏ hơn vào lòng.
"Đi vài ngày sẽ trở về! Sao anh cứ như sẽ đi luôn vậy?" cậu nheo nheo mắt nhìn anh.
"Xa em một phút tôi cũng thấy nhớ!"
"Sao mới sáng sớm lại sến súa thế này?" cậu bật cười khúc khích.
Anh nhìn thấy cậu cười như thế bỗng cảm thấy rất hài lòng, không nhìn được cúi xuống hôn lên môi cậu. Một nụ hôn dài nhưng nhẹ nhàng, mang theo sự sủng ái.
Kết thúc nụ hôn, Jungkook rời khỏi giường, tiễn anh ra cổng.
"Tôi đi nhé!" anh vẫy tay với cậu qua cửa kính xe hơi.
"Ừ, mau trở về đó! Nhớ có quà cho tôi nữa!"
Nói xong, chiếc xe cũng bắt đầu chuyển bánh. Không lâu sau đã khuất dạng. Jungkook đứng ngay cổng, nhìn theo bóng chiếc xe đã xa tít mà trong lòng dâng lên cảm giác thực kì lạ, có gì đó trống trải!
Jeon Jungkook, cậu có thể dễ dàng nhìn ra chính bản thân thực sự không mang chút ý niệm yêu đương cùng với một người mang tên Kim Taehyung. Nhưng cậu lại không hề cảm nhận được xúc cảm cùng tâm trí đang dần dần thay đổi của chính mình. Tỉ như thói quen vừa mở mắt dậy sẽ chỉ nhìn về một nơi nào đó nhất định, những khi ai đó đột ngột biến mất khỏi tầm mắt cũng sẽ khẩn trương tìm kiếm và tỉ như mỗi bữa ăn được cùng ngồi với ai đó mới thật sự gọi là đầy đủ.
Những thói quen như thế của Jungkook có phải chăng là "mưa dầm thấm lâu"?
Khoá cổng cẩn thận, cậu lên phòng tiếp tục giấc ngủ sáng. Bên tay ôm chiếc gối bằng vải lụa mềm mại, Jungkook bắt đầu lim dim. Thường thường thì bản năng của con người ta khi ngủ là cựa mình tìm tư thế thoải mái nhất. Và từ lúc nào, cả thân ảnh nhỏ bé của cậu đã lọt thỏm vào chỗ trống còn vương lại mùi hương lẫn hơi ấm của ai kia còn sót lại mà say giấc.
***
Một ngày sau đó trôi qua cũng rất bình thường. Sáng sớm Jungkook đi làm, đến tối lại về nhà, tất nhiên là căn nhà cũng chỉ có mình cậu. Bữa tối cậu chỉ ăn qua loa một ít, sau đó lên phòng nghỉ.
"Lạ thật, không gặp anh ta mới có một ngày sao lại thấy nhớ thế này?"Jungkook nằm phịch xuống giường, trong đầu miên man suy nghĩ. Một hồi sau, cậu quyết định mở di động videocall cho anh. Sau một hồi chuông dài, cũng có người bắt máy. Nhưng thật thất vọng thay, khuôn mặt hiện lên trên màn hình không phải là anh.
"Xin chào! Cậu.....?" cô gái xinh đẹp trong màn hình lên tiếng.
Jungkook bỗng giật mình, sau đó nhanh tay tắt máy. Trong lòng có chút tức giận. Chẳng những thế tim còn đập rất nhanh.
Được một lúc, khi đã trấn tĩnh bản thân, cậu mới suy nghĩ lại những hành động mình vừa làm. Sau đó ôm mặt xấu hổ.
"Sao mình phải tắt máy chứ? Mà tại sao mình lại gọi cho anh ta? Haizz, thật là! Mặc kệ! Anh ta đi chơi với phụ nữ thì làm sao? Liên quan gì đến mình!" cậu vò rối tóc, vớ lấy chăn trùm kín đầu.
***
"Xin lỗi, điện thoại của tôi??" Taehyung chạy vội lại vào nhà hàng.
"À, nó đây thưa quý khách!" cô nhân viên vừa dọn dẹp bàn vừa đưa lại chiếc điện thoại cho anh.
"Xin lỗi, là tôi sơ suất rồi!"
"Không sao, sau này dùng xong quý khách nhớ cất cẩn thận, đừng để quên như thế!"
"Được, tôi sẽ chú ý!"
"À, khi nãy có người gọi đến cho quý, là một chàng trai, rất khả ái!"
"Vậy sao! Cám ơn cô, tôi đi đây!" nói xong, anh liền rời đi.
Ngồi lên xe, anh nhìn vào điện thoại, mỉm cười. Là cậu gọi cho anh! Sau đó, anh nhanh chóng liên lạc lại cho cậu, nhưng cậu không nghe máy, liền suy nghĩ khó hiểu.
"Kì lạ, mới có 8h, không lẽ đã ngủ rồi chứ?? Hay là gặp chuyện gì rồi?? Không được, phải hoàn thành công việc thật nhanh để về thôi!"Nghĩ vậy, anh liền lái xe về khách sạn. Tối đó, anh đã thức trắng đêm để làm nốt công việc. Tình yêu quả đúng là một loại động lực phi thường mà.
***
Qua ngày hôm sau, Jungkook dậy thật sớm. Hôm nay là ngày quay MV nên cậu đã tự mình lái xe đếm địa điểm ghi hình- cầu Yeojwa.
Không hổ danh là những địa điểm du lịch đẹp nhất Hàn Quốc. Vừa bước xuống xe, Jungkook liền cảm nhận được bầu không khí trong lành, mát mẻ. Trong cơn gió nhè nhẹ còn có thể ngửi thấy hương hoa thơm mát.
"Kookie, em tới rồi! Đã ăn sáng chưa, cùng lại ăn với mọi người đi!" anh quản lý lôi xềnh xệch cậu vào bàn ăn.
"Được rồi! Nè, từ từ thôi, anh làm em té bây giờ!" cậu vừa đi vừa cười khúc khích.
Buổi ăn sáng kết thúc, mọi người lại bắt tay vào công việc. Jungkook được thay một bộ y phục rất đẹp. Một chiếc áo lụa mỏng màu trắng. Chiếc quần tây đen ôm nhẹ lấy đôi chân thon dài của cậu. Dưới chân kết hợp một đôi giày da sậm màu làm cậu chốc chốc gạt bỏ đi phong thái trẻ trung để trở thành một hình tượng mới. Tất cả đường nét của bộ đồ và cả khuôn mặt hoàn mĩ của cậu đều được thể hiện bằng bốn chữ, tao nhã, tinh tế.
Nền nhạc bắt đầu vang lên, là giọng hát ngọt ngào của cậu. Khung cảnh bây giờ mới thật tuyệt mĩ. Người con trai xinh đẹp, ngũ quan hoàn hảo mặc áo lụa trắng có thắt hờ chiếc cà vạt ngay cổ, đương theo làn gió mà đung đưa nhẹ nhàng. Những sợi tóc đen huyền ngay trán cũng bị cơn gió đầu mùa mát mẻ bay thoảng qua. Cho tay vào túi quần, cậu từng bước từng bước đi men chiều dài của cây cầu lãng mạn này. Hai hàng anh đào thơm ngát, phả vào bầu không khí trong lành. Cậu đưa đôi tay ra, hứng lấy những cánh hoa hồng nhạt chầm chậm rơi xuống. Những giọt sương còn đọng lại tối qua khẽ rơi trên gò má hồng nhuận mịn màng. Đôi mắt trong veo hướng xuống mặt hồ đang khẽ sóng sánh bởi những chiếc lá lìa cành. Trong đôi mắt ấy, có vài nét ưu buồn thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh còn nhớ ngày mà chúng ta gặp nhau?
Là một buổi sáng mang hương anh đào thơm ngát...Em đã say mê ngắm nhìn anh, người con trai lần đầu tiên gặp mặt, người con trai với nụ cười tựa như sao trời...Anh có biết hay không, em đã rất hạnh phúc khi anh nói anh yêu em! Và em cũng thế!Em còn nhớ chúng ta đã từng rất hạnh phúc! Cho đến tận bây giờ, em vẫn nhớ đến những ngày tháng vui vẻ ấy, những ngày tháng vui vẻ......của trước kia...Bây giờ, anh đã không còn thuộc về em nữa....bởi vì cô ấy mới là người cùng sánh bước bên anh trên lễ đường..!Bài bát của cậu, đúng thật là rất buồn, rất bi ai! Ở gốc cây gần đó, có một người con trai tóc cam đang lặng lẽ lắng nghe từng lời từng chữ một. Nó như hàng vạn nhát dao cứa vào tim hắn vậy.
Bỏ rơi cậu là điều làm hắn ân hận suốt một đời nhưng hắn không thể ngăn cản, hắn không còn cách nào khác!
Buổi quay hình sau một lần quay liền kết thúc.
"Kookie, biểu hiện của em quá tuyệt!" anh đạo diễn vui mừng nhìn cậu.
"Thật vậy ạ?"
"Ừ! Hôm nay nghỉ sớm nhé mọi người!! Mọi người vất vả rồi!" anh đạo diễn hô to.
Jungkook lúc thay đồ xong thì điện thoại có cuộc gọi đến, là Taehyung.
"Anh còn dám gọi sao? Để xem anh sẽ nói sao đây! Alô!" cậu không hiểu sao lại tức giận, dùng hết sức dày vò nút nhận cuộc gọi.
"Kookie!" giọng nói quen thuộc vang lên bên điện thoại.
"Ai đấy?"
"Kookie à, em sao vậy chứ!! Tôi mới đi có hai ngày đã không nhớ tôi sao?"
"Ah, Taehyung sao? Nhớ rồi nhớ rồi! Gọi tôi làm gì?" Jungkook giễu cợt.
"Thì hôm qua em gọi tôi nhưng tôi không bắt máy được...."
".... Thế nên mới để bạn gái bên cạnh bắt máy sao?"
"Này, cục cưng đang ghen sao?" đầu dây bên kia, Taehyung thích chí.
"Tôi thèm chắc?"
"Chuyện dài dòng, không nói lúc này được, để khi nào về rồi nói! Nhưng tóm lại là cô gái đó không có liên hệ gì với tôi cả." anh hiểu cậu chính là đang tức giận, liền tận lực muốn giải thích.
"Anh cần gì giải thích, tôi đâu có hỏi!" cậu trưng ra cái giọng không quan tâm nhưng trong lòng có phần nhẹ nhõm.
"Em đang ở đâu? Làm gì đấy?"
"Ở cầu Yeojwa. Vừa quay MV xong!"
"Ồ!" nói xong, anh liền cúp máy.
"Ơ, nè! Cúp máy sao? Nè!! Haiz cái tên đáng ghét này!"
Cậu mặt nổi hắc tuyến, cất điện thoại vào túi, chuẩn bị lên xe trở về thì có ai đó níu cổ tay cậu lại.
"Kookie!"
"Jimin? Sao anh ở đây?"
END CHAP 24..#JungMi