Chương 26: Em cho phép

.

.

.

"Jimin, sao anh lại ở đây?" Jungkook ngạc nhiên quay nhìn người phía sau.

"Kookie, nói chuyện với anh một lát có được không?"

Ngẫm nghĩ một lát, cậu mới "ừ" một tiếng.

Nói rồi, hai người cùng ngồi trò truyện trên bãi cỏ bên bờ sông, dưới gốc anh đào to mát, cả hai lặng lẽ ngắm nhìn từng đợt sóng nhỏ xíu cuộn trên mặt hồ như dòng nước rửa sạch tâm tư, làm tâm trí an ổn. Hắn ngồi một lúc, mới quay sang nhìn cậu, ánh mắt đượm buồn.

"Kookie!" sau bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn gọi cậu như vậy.

"Sao?"

"Trở về bên anh đi! Anh suy nghĩ rồi, dù cho có ra sao, miễn là được ở bên em, anh sẽ từ bỏ mọi thứ." đôi mắt hắn lén lút nhìn sang cậu dò xét.

"Jimin à, anh...đừng đùa như thế chứ? Không vui chút nào!" Jungkook gắng gượng nở nụ cười.

"Anh thật sự rất nghiêm túc, Kookie! Chúng ta hãy quay lại như trước đây đi. Anh thật không đành lòng nhìn em cùng người khác..."

"..." nghe được tâm tư của Jimin như thế, cậu thoáng trầm xuống. Hắn tham lam lắm! Hắn tưởng cậu chịu được khi hắn bỏ cậu sao? Vậy thì hà cớ gì, bây giờ hắn xuất hiện lại nói hắn ghen tuông khi thấy người khác chăm sóc cho cậu, yêu thương cậu thay cho kẻ bội bạc như hắn.

"Vợ anh....hôn nhân giữa anh và cô ấy thực ra chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, không hề có tình yêu, không hề có bất kì quan hệ tình cảm riêng tư nào! Nếu bây giờ em đồng ý cùng với anh tiếp tục, anh sẽ ngay lập tức từ bỏ cô ấy!"

"Ngay lập tức"? Nghe được ba chữ này, trong tâm tư Jungkook liền nổi lên phẫn nộ thay cho Mia.

"Sao phải làm mọi chuyện trở nên khó khăn như vậy, Jimin?"

"Vì anh vẫn còn yêu em, Jungkook!"

"Nhưng em không còn yêu anh nữa! Chúng ta đã không còn là của nhau nữa rồi, Park Jimin!" hốc mắt Jungkook đỏ ngầu.

"Em đừng tự dối lòng nữa Kookie! Anh biết em vẫn còn tình cảm với anh. Từ lúc đó cho đến tận bây giờ, chúng ta chưa từng nhắc đến việc chia tay!" Jimin lưu luyến cầm lấy tay Jungkook.

"Vậy anh thử nghĩ xem, ngần nấy thời gian chúng ta xa nhau, bấy nhiêu còn chưa đủ sao? Xa mặt, cách lòng Jimin à! Huống hồ tình cảm của chúng ta khi ấy chỉ đơn thuần là khoảng thời gian bồng bột của tuổi trẻ." nước mắt Jungkook không kìm được, rơi xuống ướt chiếc áo sơmi trên người. Để nói ra những lời này, cậu không phải khóc vì hối hận, cũng không phải vì lưu luyến. Thường thường, khi đoạn tuyệt một mối nhân duyên nào đó, con người ta sẽ khóc rất nhiều. Không phải để mong chiếc cốc vỡ có thể lành mà là để khóc nốt lần cuối, sau này, nếu nhắc đến lần nữa, tâm hồn cũng sẽ mau chóng nguội lạnh.

"Anh không tin! Em chính là vẫn còn yêu anh. Nếu không tại sao....bài hát đó...."

"Jimin, anh đừng hiểu lầm! Tất cả chỉ là trước ống kính thôi. Nó không phải cảm giác thật sự! Và ai đã nói với anh rằng bài hát đó nói về chúng ta?"

"Thì ra là vậy sao?" hắn cười một cách bi thương.

"Thôi, em phải đi đây!" cậu vội đứng dậy, để che giấu đi khuôn mặt đẫm nước.

"Kookie!" Jimin nắm tay kéo Jungkook lại, đặt môi mìn lên môi cậu. Hắn không thể để mất cậu được.

Nụ hôn thấm đẫm nước mắt mặn chát. Lại là cái cảm giác ấm áp làm cậu chần chừ! Hai người cứ đứng đó, môi chạm nhẹ môi. Jungkook coi như đây là lần cuối, cái gì cũng sẽ là lần cuối cùng. Coi như là lần cuối để cậu đắm chìm trong vị đau khổ của tình yêu mà không biết bao lâu nữa nó mới xuất hiện lại giữa cậu và một người khác. Cái lâu la ấy như khi chúng ta đang nhâm nhi một tách cà phê để cảm nhận được vị ngọt của nó! Nhưng cà phê, đến một lúc nào đó, chúng ta cũng phải từ bỏ vì nó không tốt một chút nào.

Trong lúc đó, tại một gốc cây cách đó không xa, có một chiếc xe màu đen lặng lẽ rời đi. Vài cánh hoa anh đào lả tả rơi xuống cửa kính giống như từng tế bào đang dần nát vụn trong tim ai đó vậy.

Hắn dời đôi môi cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước.

"Nói thật cho anh biết Kookie! Nụ hôn này, em cảm thấy thế nào?"

"Chúng ta chỉ có nhau trong quá khứ, Jimin." nói rồi cậu liền rời khỏi vòng tay của hắn, lên xe rời đi.

"Mình thật sự đã lầm sao? Kookie, anh thật sự nghĩ rằng chúng ta còn có thể!! Anh đã sai rồi ư?" hắn khụy gối xuống bãi cỏ, đau đớn rơi nước mắt.

Jungkook lái xe về đến nhà cũng là 2 tiếng sau. Đôi chân mỏi đến tê dại lê bước lên phòng, mở cửa ra liền thấy vali của Taehyung ngay cạnh giường.

"Anh ta về rồi sao? Taehyung!" cậu cất tiếng gọi lớn. Nhưng sau đó vẫn là một khoảng không im lặng. "Mới về lại đi đâu sao?" nói rồi Jungkook liền lấy di động ra liên lạc cho anh nhưng không được, anh tắt máy rồi.

Suy nghĩ một hồi, cũng không còn cách nào khác, đành chờ người kia trở về thôi.

Ngủ một giấc sâu, thức dậy vào khoảng chiều tối, sau khi ăn qua loa bữa tối, Jungkook ngồi xem tivi đến 10h, cố ý đợi ai đó trở về nhưng mãi vẫn không thấy.

"Anh ta sao vậy kìa! Đi đâu đến giờ vẫn chưa về." cậu cầm chiếc điện thoại đi đi lại lại trong phòng khách.

*Bíp bíp*

Tiếng còi xe vang lên ngoài cổng. Chắc ngẩm anh đã về, cậu liền chạy vội ra mở cửa.

"Taehyung à, sao anh....?"

"Cậu làm ơn giúp tôi dìu cậu ấy vào nhà đi!" bác tài xế nhỏ con đang chật vật với người to lớn hơn.

"Vâng! Anh ấy sao thế ạ?"

"Cậu ấy uống say bí tỉ, chủ quán phải kêu tôi đưa cậu ấy về. Hỏi mãi cậu ấy mới chịu nói địa chỉ nhà!" bác tài xế vừa nói, vừa khó khăn lau lau mồ hôi trên trán.

"Được rồi! Cảm ơn bác. Tiền thuê xe đây ạ, bác cứ cầm phần dư nhé!"

Thanh toán tiền xong, cậu nhanh chóng dìu anh vào nhà, trên người nồng nặc mùi rượu. Lên đến trên phòng, cậu thả anh ngã phịch xuống giường. Áo vest đã bị anh làm cho nhàu nát, áo sơmi trong xộc xệch bung mất hai khuy đầu. Taehyung cựa quậy trên giường, luôn miệng lẩm bẩm cái gì đó.

"Sao lại uống nhiều như vậy chứ! Chẳng nhẽ đây là quà cho tôi sao?" Jungkook thở hổn hển. Bất lực nhìn thân thể cường tráng náo loạn trên nệm.

"Nước! Lấy nước!" Taehyung nằm trên giường, chân tay quơ quào.

"Được rồi, nằm đây, để tôi lấy nước giải rượu cho." nói xong cậu đi xuống bếp. Vài phút sau liền bưng lên ly nước nóng hổi. Cậu khẽ nâng đầu anh dậy.

"Này, anh uống đi, từ từ thôi, còn nóng!"

Anh từ từ uống hết cốc nước đó. Đầu óc cũng đã tỉnh táo hơn. Anh hé đôi mắt ra nhìn người trước mặt.

"Kookie?"

"Anh ngủ đi, cũng trễ rồi!"

cậu đứng lên, định mang cốc nước xuống nhà dưới.

"Kookie!" anh giật tay cậu ngã xuống giường. Ôm chặt lấy cậu vào lòng.

"Anh sao thế?" Jungkook lại nghĩ người kia bị như thế nào liền khẩn trương ngước lên.

Taehyung không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu. Hai đôi mắt cứ thế giao nhau cho đến khi cậu cảm nhận được đôi tay to lớn của anh trên lưng cậu khẽ run lên, sau đó thì là lần đầu tiên cậu thấy anh yếu đuối đến vậy.

"Taehyung, anh làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ!" Jungkook vội lấy tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi ra rừ hốc mắt người đối diện.

Anh cầm lấy tay cậu, siết chặt.

"Kookie, sao em có thể làm như thế với tôi?"

"Làm gì chứ? Anh nói gì vậy?" cậu khó hiểu trước câu hỏi không đầu không đuôi kia.

"Em có biết tôi đau lắm không? Vì sao lại có thể cho tôi hi vọng ảo như vậy chứ?"

"Taehyung à...."

"Lúc nhìn thấy em với Jimin cùng một chỗ thân mật, em có biết tôi đau lắm không?"

"Anh đã tới đó sao?"

"Là tôi yêu em như thế, em còn không nhận ra sao?"

"..."

"Em thật tàn nhẫn, em đã làm tôi lầm tưởng bao nhiêu lần em biết không?"

"..."

"Phải, là tôi cả đời này chỉ có mỗi mình em nên tôi đã chọn cách chịu đựng cái đau như xé nát tim gan đó! Chỉ để giữ em lại bên cạnh!" đúng như người ta nói, men rượu sẽ giúp chúng ta dễ dàng nói ra lòng mình hơn.

"Taehyung, thực xin lỗi! Tôi không biết lại làm anh thành ra như thế." hai hàng nước mắt cậu lăn dài. Cậu cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết. Hoá ra, bấy lâu nay cậu đã độc ác như vậy với anh sao?

"..."

"Tôi hứa sau này sẽ không như vậy! Tôi đã từ bỏ Jimin rồi Taehyung à!"

"Kookie..." anh nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cậu, mới cảm thấy ngay từ đầu không nên nói ra những lời như thế. Phải, anh đã rất đau lòng khi chứng kiến cậu cùng Jimin thân mật lúc sáng. Anh đã thức thâu đêm chỉ để hoàn thành xong công việc, mong có thể được về sớm với cậu. Định cho cậu một bất ngờ thì cậu đã cho anh bất ngờ lớn hơn. Anh cũng muốn quên đi cảnh tượng ban sáng lắm nhưng có cố cấp mấy cũng không được.

Jungkook nằm đó, khóc nức nở. Anh đưa tay, lau đi những giọt nước mắt mặn chát đó. Sau lại cúi xuống, hôn lấy đôi môi đỏ hồng của cậu. Nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy đôi môi đang run rẩy ấy. Thật ngọt! Nó cứ như một viên kẹo mang đến bên một đứa trẻ đang khóc quấy. Anh sau đó lại càng tham lam quấn lấy chiếc lưỡi ướŧ áŧ rụt rè của cậu ở bên trong khoang miệng ấm nóng. Hết hôn rồi đến cắn đôi môi ấy. Du͙© vọиɠ ngày càng lớn, anh dời đôi môi ấy, bắt đầu hôn lên trán, lên gò má trắng mịn, lên sống mũi thẳng tắp. Tiếp đó nụ hôn dần dần đi xuống nơi hõm cổ thơm mát. Men say trong người bắt đầu trỗi dậy, hai bàn tay anh hư hỏng luồn vào bên trong chiếc áo thun mỏng manh của cậu, ôm lấy chiếc eo thon nhỏ, nhẹ nhàng mơn trớn trên từng tấc da thịt.

Bỗng dưng, Taehyung như sực nhớ ra điều gì đó, liền buông hai tay ra, dừng hẳn tất cả các động tác lại, nhìn cậu lo lắng.

"Kookie, anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Chỉ là anh hơi say một chút. Thực sự anh không muốn làm vậy với em đâu. Anh không kìm chế được."

"..." Jungkook ngước mắt nhìn anh thở hổn hển.

"Em ngủ đi! Anh sang thư phòng." anh vội vàng rời khỏi người cậu.

"Đừng đi, Taehyung!" Jungkook dang hai tay ôm lấy cổ anh.

"Kookie?"

"Hãy tiếp tục đi, tiếp tục những gì anh sắp làm đi!"

"Đừng cố ép bản thân, Kookie! Đừng cảm thấy có lỗi với anh. Đáng ra anh không nên uống say rồi kể lể với em..."

Không để Taehyung tiếp tục nói, Jungkook đưa tay che miệng anh lại. Dùng ánh mắt thực kiên quyết đối diện anh.

"Em chính là đang nói thật lòng. Chẳng phải anh nói anh yêu em sao? Vậy hãy yêu em theo cách mà anh muốn đi! Em cho phép!"

END CHAP 25..

#JungMi