Chương 21: Không thể lại yêu hắn

.

.

.

"Kookie!" Jimin đứng từ xa vẫy tay.

"Jimin, chúng ta ra kia ngồi nói chuyện nhé!" Jungkook nhìn thấy hắn liền nở nụ cười, sau đó chạy lại bên cạnh.

"Đi thôi!"

---

"Sao anh lại về Hàn Quốc thế?" Jungkook đẩy cốc nước cam phục vụ vừa mang lên sang cho hắn.

"À, vì công việc thôi mà!"

"Anh...ở đây bao lâu?" vấn đề này Jungkook là thực sự muốn hỏi. Nhưng không có ý gì cả. Chỉ thuận miệng thôi.

"Cũng không biết, anh về đây để điều hành chi nhánh Hàn Quốc, nếu cha gọi về thì anh mới đi, chứ nếu không vẫn ở lại đây thôi!" Jimin cười cười, đưa thứ chất lỏng màu cam lên môi uống một ngụm.

"À.....vậy còn....vợ anh?" cậu đương nhiên có chút do dự mới dám hỏi điều này.

"Cô ấy cũng về đây! Nhưng lại đi mua sắm rồi!" hắn nói, miệng còn nở nụ cười rất tự nhiên.

Có vẻ như hắn rất yêu cô ấy! Thật là may mắn quá đi! May mắn ở đây cũng có thể hiểu là chính bản thân cậu đang cảm thấy ghen tị với người phụ nữ đó! Nhưng cậu lại không nhận ra!

"À Kookie, ở nước ngoài cũng lâu! Chắc Hàn Quốc thay đổi nhiều lắm nhỉ? Em có thể làm hướng dẫn viên cho anh hôm nay được không?"

"Ưʍ... Tất nhiên rồi!"

Nói rồi hai người liền lên xe hắn. Chiếc Ford trắng tinh tế lăn bánh đến khu công viên quốc gia.

Cậu còn nhớ, chiếc tàu lượn kia trước đây chỉ một màu đỏ giản dị, dãy đường ray mộc mạc đơn giản. Thế như bây giờ nó trở nên lung linh hơn, đã có thêm ánh đèn nhấp nháy và cả âm nhạc véo von chứ không chỉ còn tiếng la hét vui sướиɠ đơn thuần nữa. Chẳng riêng chiếc tàu lượn nơi đây, cả dây cáp treo dẫn lên sườn đồi chơi nhà tuyết cũng biến thành thứ vô cùng xa xỉ. Nhớ ngày trước muốn đi lên đồi phải men theo đường cầu thang bộ, lúc đó anh cùng cậu còn đua nhau xem ai chạy nhanh hơn, ai trèo được nhiều bậc thang hơn. Vui lắm! Nhưng cho cùng cũng đều là kí ức đã trôi vào dĩ vãng, bây giờ không như vậy, anh với cậu mỗi người một góc trong buồng cáp treo, đưa mắt nhìn ra phía cảnh tượng bên ngoài. Có lẽ cả hai đều bận rồi. Bận nghĩ về khi ấy bọn họ còn ở bên nhau! Không ngờ giữa "khi ấy" và "bây giờ" lại xa cách nhau đến vậy.

Nhà tuyết, là nơi cả hai đã từng trao cho nhau kỉ niệm của tình đầu tuyệt vời nhất. Thế nhưng Jungkook từ lúc nào chỉ xem nó đơn giản là một giấc mơ hạnh phúc, mau đến rồi lại chóng đi. Giờ đây, chỉ còn tình bạn sống sót.

Đã rất lâu rồi kể từ ngày hạnh phúc ấy trôi qua, bây giờ Jungkook đang cảm thấy vui lắm. Cậu cùng hắn trên đôi giày trượt tuyết lượn vòng. Tia vui vẻ trong đáy mắt Jungkook hệt như khi cùng với Yoongi hyung vậy. Có thật là cậu dối với Jimin chỉ còn là tình bạn đơn thuần? Hay có khi lại là loại cảm xúc mất mát hiện hữu khi biết rõ người nọ tốt hơn hết không thể yêu được nữa?

Khăn choàng cổ màu trắng xoá kín đáo sưởi ấm cần cổ thon dài kiêu hãnh của cậu và che đi một nửa khuôn mặt xuất chúng của Jungkook. Cũng dễ hiểu thôi, nơi này hằng giờ đều đón rất nhiều du khách, mười người vào cổng thì có chín người là nhận ra cậu rồi. Cứ tưởng tượng nếu như bị vây quanh bởi nửa cái công viên tầm cỡ quốc tế này thì đường sống của cả hai coi như triệt tiêu. Nếu may mắn có trực thăng đến thì sát suất bình an rời khỏi cùng lắm cũng chỉ nhích nhẹ lên 10%.

"Kookie, có bất tiện lắm không? Hay là cởi choàng cổ ra nhé!" Jimin lo lắng cúi xuống nhìn vào đôi mắt có chút thất thần kia. Hệt như Jungkook đang gạt thở.

"Không được! Em là idol mà!" cậu nói giọng ủy khuất.

"Ừ nhỉ, anh quên mất! Vậy là từ lúc đến giờ anh được đi chơi với người nổi tiếng cơ đấy!" Jimin nhìn cậu, cười nói.

"Thôi, chúng ta ra ngoài uống nước nhé! Em khát rồi!"

"Được."

Nói rồi cả hai cùng nhau rời khỏi sân trượt tuyết trên sườn đồi, lên cáp treo xuống dưới. Hắn theo cậu bước sang quán nước bên kia đường.

"Kookie, cẩn thận!" Jimin ôm trọn lấy Jungkook vào lòng.

Mặt cậu áp mạnh vào khuôn ngực ấm áp, săn chắc của hắn. Nơi đã từng thuộc về cậu. Cậu nghe được tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, khi đó, hai gò má Jungkook trở nên ửng hồng.

*Ào* chiếc xe hơi vội chạy sượt qua cả hai, vô tình làm văng tung toé thứ nước lạnh lẽo bên lề đường lên lưng áo sơmi của Jimin.

"Jimin, anh...ướt hết áo rồi!" cậu ngẩng đầu lên, cảm thấy vô cùng có lỗi.

"Miễn em không sao là được!"

"Cám ơn! Thôi, hay chúng ta về đi, để lâu anh sẽ bị cảm đấy!"

"Được rồi, nếu em muốn! Để anh đưa em về!" hắn mỉm cười xoa xoa tóc cậu.

"Ưm, không cần đâu! Em còn phải mua ít đồ nữa! Anh cứ về trước đi!"

"Vậy em về nhớ cẩn thận nhé!"

"Vâng!"

Chào tạm biệt hắn, Jungkook định không về công ty lấy xe mà đi bộ thẳng về nhà. Trên đường đi, cậu không ngừng suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Thật sự, cậu nhớ sự an toàn khi được ngồi vào lòng hắn trước kia. Nhớ những lúc giận dỗi hắn hay ôm cậu từ đằng sau, trưng ra vẻ mặt nũng nịu. Nhớ cả bàn tay ấm áp của hắn mỗi khi hắn ôm lấy khuôn mặt cậu. Khi nãy, nhìn thấy nụ cười của hắn, cậu bỗng sững người. Có phải chăng cậu và hắn vẫn đang còn ở thời đại học ấy? Vẫn đang còn là của nhau? Cái cảm giác ấy, chân thật lắm! Tim cậu, đã đập rất mạnh, không một chút dối trá.

Suy nghĩ một lúc, Jungkook ngồi xuống ghế đá gần đó nghỉ ngơi. Nhìn sang bên cạnh, là một cô gái ngoại quốc, trông rất xinh đẹp. Làn da trắng sứ, đúng nét phương Tây. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng đào. Cô ấy dường như trang điểm rất nhẹ, thế nên vẫn cảm nhận được sự xinh đẹp thuần khiết. Đôi mắt xám tro tròn xoe nhưng lại mang nét buồn sâu thẳm. Cậu vốn là người rất để ý xung quanh, để tâm cả tâm trạng của mọi người nên nhìn thấy cô gái này cũng không ngoại lệ mà nhích sang hỏi han.

"Xin chào!" Jungkook nói tiếng Anh lưu loát.

"A, xin chào!" cô gái ấy nhìn cậu, khẽ giật mình. Dường như cô đã thất thần ngồi đây lâu rồi. Hai bên gò má đều ửng đỏ.

"Tôi là Jungkook, là người Hàn Quốc!"

Cô gái nghe xong vẫn tiếp tục nhìn cậu, ánh mắt ngây ngô ấy dường như thay cho câu hỏi "cậu tại sao lại trò chuyện cùng tôi?".

"Tôi có thể hỏi tại sao trông cô có vẻ buồn?"

"Không đâu, chỉ là...." cô ấy quay sang hướng khác, che giấu đi ánh mắt ngấn nước của mình.

"Không sao! Dù gì nếu có tâm sự, vẫn là nói ra sẽ thoải mái hơn nhiều! Cô cứ nói ra với tôi, tôi sẽ chỉ nghe mà thôi, sẽ không xen vào!" Jungkook nhìn cô gái ấy mà cười nhẹ nhàng.

Cô ấy nhìn cậu, chàng trai có khuôn mặt xinh đẹp, lại tốt tính đến vậy! Cô không ngần ngại bày tỏ cùng cậu. Cứ như có một sức mạnh nào đó, thúc cô nói ra. Chỉ duy nhất với người này!

"Tôi tên Mia, tôi đến từ Úc. Thật ra, tôi vừa đến Hàn Quốc hôm nay, cùng với chồng tôi! Nhưng tôi biết anh ấy không thích tôi đi theo!" Mia ngược lại nói tiếng Hàn cực kì tốt. Làm Jungkook ngạc nhiên không thôi.

"Tại sao vậy?"

"Vì hôn nhân giữa chúng tôi là hôn nhân chính trị, tôi yêu anh ấy từ lúc mới gặp lần đầu tiên, cho đến tận bây giờ, tôi chỉ có mình anh ấy. Còn anh ấy thì không. Anh ấy nói, anh ấy không thể yêu tôi, trong lòng anh ấy đã có một người khác. Tôi hiểu chứ, thế nên tôi chỉ cần lặng lẽ bên anh ấy, anh ấy cứ xem tôi vô hình cũng được, miễn là anh ấy đừng đuổi tôi đi!"

"Hiện giờ, hai người đã là vợ chồng, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ có tình cảm với cô thôi!" giọng Jungkook pha chút thanh âm lạc quan

"Tôi muốn ở bên anh ấy. Tôi muốn chắc rằng anh ấy sẽ không sao, anh ấy sẽ được vui vẻ. Lần đầu tôi gặp anh ấy, cậu biết không, anh ấy là người con trai thực sự rất tốt nhưng đôi mắt anh ấy dường như luyến tiếc một điều gì đó không thể nói ra. Tôi tìm hiểu một chút mới biết, thật là anh ấy đã có mối tình đầu, hai người họ còn yêu nhau rất sâu đậm. Tôi không muốn biết đến chuyện đó quá nhiều bởi vì anh ấy không muốn nhắc đến. Rồi sau đó anh ấy kết hôn cùng tôi và anh ấy cũng thay đổi, từ lúc đó! Anh ấy đối với tôi không còn nhẹ nhàng nữa! Tôi biết, anh ấy vì tôi mà từ bỏ người quan trọng nhất, là tôi có lỗi, tôi không đáng để anh ấy yêu thương!"

"Cậu ấy....mối tình đầu của chồng cô, ở Hàn Quốc?" Jungkook không kìm được hỏi.

"Phải, anh ấy đã xin phép cha tôi cho anh ấy về điều hành chi nhánh ở đây, nhưng tôi biết, thật sự là để gặp lại cậu ấy!" Mia rưng rưng.

"Đừng buồn! Mia xinh đẹp, lại còn hiền lành như thế này nhất định anh ấy sẽ yêu cô thôi! Đừng bỏ cuộc nhé!" cậu nở nụ cười như vầng hào quang toả sáng.

"Đúng, tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy đến khi anh ấy chấp nhận tôi! Cậu nói xem, Jimin rồi sẽ yêu tôi đúng không?" cô gái ngước khuôn mặt xinh xắn, nhìn cậu.

"Ji....Jimin??"

"Anh ấy là chồng tôi, Park Jimin. Anh ấy cũng là người Hàn Quốc." Mia híp đôi mắt to tròn mới đây còn rũ xuống thành một đường cong hình trăng khuyết. Không giấu được yêu thương mỗi lần gọi lên hai tiếng Jimin!

"Đúng vậy.....anh ấy...rồi sẽ yêu cô!" cậu lặng người đi.

Cuộc nói chuyện kết thúc, cậu chào Mia rồi tiếp tục về nhà.

Bây giờ cậu phải làm sao? Mia quá tốt, cô ấy thực sự rất yêu Jimin. Cậu không thể rung động với Jimin được! Không thể chia cắt hai người họ, tuyệt đối không thể!

***

Jungkook mệt mỏi mở cửa vào trong nhà. Mùi đồ ăn đã thơm phức từ lúc nào.

"Em vào ăn cơm này!" anh vừa bày đồ ăn ra bàn, vừa cười dịu dàng với cậu.

"Tôi...không muốn ăn!" lững thững như người vô hồn, cậu bước thẳng lên cầu thang.

"Em không khoẻ sao? Có cần tôi mua thuốc không?"

"Không cần!" cậu gạt cánh tay anh đang sờ trán mình ra.

"Vậy em ăn một chút thôi, hôm nay tôi có nấu nhiều món mà em...."

"TÔI ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG MÀ!" Jungkook quát to, sau đó nhận ra mình hơi quá đáng liền chạy lên phòng.

Anh đứng đó, nhìn cậu, hai tay buông thõng. Chiếc đũa rơi lạch cạch trên sàn

Jimin, tên khốn này, mày đã làm gì em ấy vậy??

Anh dọn dẹp thức ăn vào tủ. Cậu như thế, anh cũng chẳng còn tâm trạng mà nuốt nổi cơm.

Mở nhẹ cánh cửa phòng đi vào trong. Jungkook đang ngồi bó gối trên giường, vẻ mặt đượm buồn, dường như cậu đang suy nghĩ gì đó. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu. Nhưng cuối cùng vẫn là không mở miệng nói gì!

Hơi thở của cả hai nhẹ nhàng nhưng cũng có thể rất nặng nhọc. Nhẹ nhàng vì cư nhiên đang tập trung suy nghĩ điều gì đó, nặng nề là do mỗi lần thở ra lại mang theo biết bao suy tư. Taehyung có rất nhiều điều muốn hỏi cậu nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. "Em đã gặp Jimin sao?", "Hắn thế nào lại khiến em như vậy?", hay là "Em còn tình cảm với hắn sao?". Nực cười, vô số những thắc mắc trong lòng anh đều giống nhau một điểm, câu trả lời cho tất cả rồi sẽ khiến anh đau lòng.

Taehyung đôi khi lại liếc sang Jungkook, anh muốn xoa xoa mái tóc mềm mại thơm tho ấy, anh muốn nắm lấy đôi tay đang lạnh cóng vì nhiệt độ trong phòng ấy, anh còn muốn ôm cả đôi vai gầy nhỏ ấy, hôn sâu vào bờ mi trĩu nặng kia. Nhưng rất tiếc anh không thể, anh đến bên cậu quá muộn để có thể trở thành một điều gì đó quan trọng đủ để vực cậu ra khỏi hố sâu của mảng quá khứ bi thương kia...

Tình cảm của tôi đối với em có được gọi là yêu không khi mà tôi chẳng thể làm gì ngoại trừ việc thương em?

END CHAP 21..

#JungMi