.
.
.
"Em.....gắp cho tôi đi!" anh ta nhìn cậu ra lệnh, phá tan bầu không khí yên lặng mà Jungkook đang rất thích.
"Có tay trói tay tôi lại thì cũng có tay tự gắp mà ăn!" cậu thản nhiên nói.
Cười đểu nhìn sắc mặt Jungkook một lượt, anh ta mới trực tiếp cầm đũa nếm thử một miếng. Sắc mặt trở nên tối lại. Nếm thử một miếng khác. Anh ta không chần chừ, vứt tung đôi đũa lên bàn, ngẩng vẻ mặt vô cùng khó coi lên hỏi cậu.
"Trước đây làm sao em ở một mình được??"
"Tại sao không?"
"Nấu ăn miễn cưỡng lắm cũng không thể nuốt được? Chẳng nhẽ trước giờ em chưa từng vào bếp sao? Ở nhà cũ em thường ăn gì mỗi bữa?"
"Ưm, để xem!! Đồ ăn liền......hoặc....đồ Yoongi hyung nấu!!"
"Yoongi hyung?"
"Đúng thế! Trừ cha tôi ra thì hyung ấy là người có sức ảnh hưởng rất lớn với tôi! Cũng có thể gọi là hình mẫu lí tưởng!"
"Hừ!! Được rồi, em chờ đấy!"
Nói xong anh liền đi xuống bếp. Sau một hồi kì công nấu nướng, các món ăn mới đã được anh bày lên bàn.
"Anh có ý gì đây?" cậu nghi hoặc nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt.
"Không có gì, chỉ là muốn làm một phần trong hình mẫu lí tưởng của em thôi. Ăn thử đi, lần đầu nấu ăn của tôi, cảm thấy thế nào?"
"Xì!"
Cậu nâng đũa lên miễn cưỡng nếm thử. Quả thật, anh ta nấu ăn rất ngon! Trước đây cậu chỉ thấy ở anh ta là loại người biếи ŧɦái, mặt dày chứ chưa từng thấy qua khía cạnh này.
"Sau này, nấu ăn mỗi bữa sẽ là nhiệm vụ của anh. Thế nào?" Jungkook chống cằm.
"Được, nếu em muốn!" lập tức chấp nhận chỉ vì ánh mắt xinh đẹp của Jungkook đang xoáy sâu vào mắt mình.
Cả hai ăn xong liền lên phòng. Mỗi người một việc. Jungkook ngồi giường xem phim chiếu lúc 10h tối trên tivi. Trong khi đó Taehyung lại ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, chuyên tâm vào màn hình laptop. Những con số trên màn hình có đôi khi làm hai đầu lông mày đôi chút co lại. Căn phòng ngoài âm thanh của nhân vật trên màn hình, tiếng gõ bàn phím lách cách thì không gian mới thực sự yên tĩnh. Có đôi lúc, Jungkook vô thức liếc mắt sang nhìn anh ta nhưng rồi sau đó lại mau chóng xoay mặt đi hướng khác. Chẳng phải các thể loại ngượng ngùng e thẹn gì cả. Chỉ là khi nhìn anh ta, Jungkook lại cảm thấy phiền phức vô cùng. Nếu cậu không mau chóng tập làm quen với việc có anh ta kè kè bên cạnh, sau này đảm bảo sẽ còn rất khó giả vờ khi cả hai đối diện nhau.
Jungkook chưa từng đối xử với một ai theo cách như thế. Thờ ơ, nhạt nhẽo. Cho đến hôm nay, người tên Kim Taehyung xuất hiện, mọi thứ như thay đổi.
Kim Taehyung....bao giờ anh mới chịu buông tha cho tôi đây?Anh, chưa bao giờ hạ mình trước ai, chưa từng vì ai mà thay đổi thói quen của bản thân. Nhưng khi có cậu, cuộc sống của anh dường như đã từng lúc thay đổi.
Jeon Jungkook, tôi sẽ làm mọi cách để giữ em ở lại bên cạnh!Nằm trên cùng một chiếc giường, cùng một nhịp thở nhưng hai dòng suy nghĩ khác nhau. Cậu đã sai hay anh là người phải thay đổi suy nghĩ. Tương lai của hai người liệu sẽ đi đến đâu?
"Kookie, em ngủ chưa?" anh ta nằm xoay lưng về phía cậu, trầm ổn cất tiếng.
"..."
"Em sẽ ở lại bên tôi chứ?"
Nghe được câu hỏi ấy, Jungkook chần chừ một lúc lâu, sau đó thở dài đáp lại.
"Nếu tôi không muốn ở lại, anh sẽ cho tôi đi sao?"
"..."
"Nếu anh không tùy tiện làm những điều tôi không muốn.....thì sao cũng được!"
"Cám ơn em!" nói rồi anh xoay người, ôm cậu vào lòng, yên ổn nhắm nghiền mắt.
Jungkook cũng chẳng còn sức để cự tuyệt, đành để anh ta thuận thế ôm vào.
***
Sáng sớm hôm sau, khi Jungkook tỉnh dậy, chỗ bên cạnh đã không có người, có lẽ anh ta đi làm rồi. Cậu lười nhác bước vào toilet. Mang chiếc dép trong nhà lẹp xẹp đi xuống bếp định tìm gì đó bỏ bụng thì liền phát hiện một phần ăn sáng kèm theo tờ giấy ghi chú:
Nhớ ăn bữa sáng anh đã làm nhé! Trưa về sẽ đưa em đi ăn. Chờ anh!Taehuyng!Jungkook đọc xong không hiểu sao lại bật cười. Tác phong của một tổng tài có lúc lại thay đổi như chong chóng vậy sao. Để tờ giấy sang bên, cậu bắt đầu ăn sáng.
Đang lúc ăn xong, chuẩn bị lên phòng thay đồ đi dạo thì Yoongi hyung gọi đến rủ cậu đi chơi. Jungkook vô cùng thích thú, liền mau chóng thay đồ rồi tới chỗ hẹn.
"Kookie, hyung ở đây!" Yoongi vẫy vẫy tay.
"Hyung đợi có lâu không?"
"Hyung cũng mới tới! Để xem nào, mới có mấy ngày không gặp mà trông em tròn ra nhỉ!! Có phải lại ăn vặt rồi không?" anh lấy tay nhéo lên cái mũi trắng nõn của cậu.
"Ah, đâu có. Thôi đi đi hyung, em muốn đi chơi!" phút chốc, từ bỏ vỏ bọc đanh đá để trở về làm cậu em nhỏ nũng nịu của Yoongi.
"Được, đi thôi!" nói rồi anh cùng cậu tản bộ ra khu vui chơi gần đó.
Tới nơi này, tuổi thơ cậu bỗng dưng ùa về. Cậu như trở thành một đứa trẻ mà dắt tay anh đòi chơi hết trò này tới trò khác. Rồi lại mua biết bao nhiêu đồ ăn vặt trên đường.
"Ăn từ từ thôi, dính cả trên mép rồi này!" anh bật cười, lấy tay lau lau khóe miệng cậu.
"Hyung...!"
"Hửm?"
"Chơi nhà ma đi!" ngón tay trắng trẻo của Jungkook chỉ chỉ về hướng ngôi nhà đáng sợ kia.
Yoongi nghe xong, biểu tình liền có chút xanh mét.
"Thôi, ghê lắm, em đi đi, hyung đứng ngoài này chờ cũng được!"
"Thôi mà đi đi hyung, hyung không đi....em về!" Jungkook xụ mặt.
"Rồi rồi, đi thì đi!" đúng là một người anh thì không thể cưỡng lại ma lực đáng yêu của đứa em trai nhỏ. Huống hồ anh lại thương Jungkookie như vậy.
Vào trong, căn phòng tối om cộng thêm cái âm nhạc đáng sợ làm Jungkook nổi hết da gà. Rồi nào thì có cái bóng trắng cứ lượn lờ lượn lờ làm cậu vừa đi vừa bấu chặt lấy tay anh.
"Nè, không phải vừa nãy hyung bảo sợ lắm sao?"
"Ờ thì vô rồi mới thấy, không sợ lắm! Cũng bình thường thôi, toàn đồ giả không mà!"
"Đi nhà ma mà nói như hyung thì còn gì là thú vị nữa!" Jungkook vờ hỡn dỗi chu môi oán trách.
Đang đứng ngay cửa vào, bỗng có đầu lâu giả từ đâu rơi xuống tay Jungkook. Cậu hoảng hồn chạy đi, vừa chạy vừa sợ quá đến phát khóc. Anh đuổi theo cậu ra tới bên ngoài.
"Kookie, đừng sợ!! Chỉ là đồ giả thôi mà!" anh lấy tay lau nước mắt cho cậu.
"Nhưng mà nó giống thật, nó đáng sợ!" cậu đứng bù lu bù loa làm ai đi ngang cũng tò mò ngoái lại nhìn.
"Thôi, nín đi, hyung dẫn em đi ăn, cũng trưa rồi!" Yoongi cầm lấy tay cậu.
"Vâng!" đến lúc này, có Yoongi hyung đứng bên an ủi, Jungkook đột nhiên bớt sợ hẳn, răm rắp nghe lời. Thấy vậy miệng Yoongi lại vô thức mà bật cười. Anh đã nói mà, đứa em nhỏ này của anh rất đáng yêu.
Hai người sau đó cùng nhau ra quán ngồi ăn đến ngon lành. Có lẽ vì thế mà Jungkook đã vô tình quên mất cái hẹn lúc sáng...
***
Taehyung về tới nhà không thấy cậu đâu, gọi điện cũng không thèm nghe máy. Anh liền gọi cho vệ sĩ Yoon, là người anh thuê bí mật đi theo bảo vệ Jungkook.
"Thưa ngài Kim.." đầu dây bên kia lên tiếng.
"Cậu Jeon đang ở đâu?"
"Cậu Jeon đang ở nhà hàng XX cùng với Min Yoongi thưa ngài!"
"Gửi hình sang cho tôi!" lãnh đạm ra lệnh, sau đó liền cúp máy.
Liên tục sau đó, những tấm hình được chụp từ lúc sáng khi Jungkook vừa rời khỏi nhà rồi ở khu vui chơi cho đến khi ngồi ăn trưa. Đáy mắt anh chợt tối lại, nhìn từng cử chỉ của người kia rồi cả nụ cười của cậu. Nó thực đẹp quá, nó lung linh đến nỗi làm anh thức tỉnh.
Tôi là thật lòng thích em nhưng tại sao nụ cười ấy lại chẳng thể thuộc về tôi??Anh nhìn bức ảnh, cười chua xót. Tự chế giễu chính mình quá kém cỏi.
***
Thoáng chốc cũng đã xế chiều, rốt cuộc Jungkook cũng về nhà. Vừa vào phòng đã thấy anh ta ngồi trên giường đánh máy. Cậu chẳng ra vẻ quan tâm, liền đi vào phòng tắm rửa. Xong xuôi, cậu bước ra ngoài, lúc này, anh ta đã gập laptop lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Em đi đâu?" nhè nhẹ cất tiếng.
"Chỉ là hóng gió một chút!"
"Còn việc đi ăn..."
"À phải ha, xin lỗi, tôi quên mất, để bữa khác đi!" nói rồi Jungkook leo thẳng lên giường ngủ. Cũng chẳng màng đến việc ăn tối. Cả người cậu, chơi cả ngày thành ra mệt muốn rã rời rồi còn gì.
Taehyung nhìn cậu, nuốt cơn giận vào bụng. Khẽ tựa đầu vào thành giường, khó nhọc thở ra một hơi. L*иg ngực phập phồng như thể sắp nổ tung.
Quên sao, em nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ?Jungkook có biết, trong khi cậu ăn sáng, anh đã phải bắt đầu một ngày của mình với những xấp tài liệu chồng chất nhau. Bữa sáng cũng vỏn vẹn một ly cà phê đắng nghét. Suốt năm tiếng liền chỉ ngồi yên bên bàn máy tính, cố xử lý xong công việc để đúng hẹn ăn trưa với cậu. Vậy mà cái anh nhận được chỉ là cái im phăng phắc của căn nhà lúc ban trưa và mấy tấm ảnh của cậu cùng người khác. Buổi sáng không ăn gì cả, đến buổi trưa rồi tối cũng bỏ nốt, thế nên cái chất caphein cho vào người ban sáng lại càng lúc càng làm cho bao tử trở nên cồn cào hơn. Anh liếc mắt xuống, nhìn bờ vai nhỏ kia đã thở ra đều đều rồi lặng lẽ thở dài. Trong đáy mắt cũng chẳng còn một tia nào tức giận. Căn phòng tối với thứ ánh sáng mập mờ phát ra từ đèn ngủ này có lẽ đã giúp anh bình tĩnh lại. Chỉnh nhiệt độ điều hoà lần cuối, anh sau đó nhẹ mở cửa sang thư phòng. Chắc sẽ lại là một đêm dài thức trắng!
***
Em vui vẻ bên người khác... Được, tôi sẽ tha thứ.Em quên cuộc hẹn với tôi vì người con trai khác... Không sao, tôi sẽ cho qua.Em lạnh nhạt với tôi... Được, tôi sẽ tập làm quen với nó.Những điều này, tôi không cần em phải biết. Nhưng tôi chỉ mong em hiểu một điều rằng.......Tôi yêu em.....và trái tim tôi lúc này đang đau lắm!END CHAP 10#JungMi