Chương 9: Ở lại

.

.

.

Suốt một đêm qua, anh ta không về nhà. Jungkook cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc đối phó với loại người đó, chỉ còn biết ngồi lặng trên giường, chờ anh ta về chấm dứt mọi chuyện.

Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng xe vào gara. Sau đó, nghe tiếng cửa thư phòng đóng lại. Không chần chừ, cậu liền đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài.

*Cốc cốc* không nhanh không chậm gõ cửa thư phòng.

"Vào đi!"

"..."

"Có chuyện muốn nói??" anh ta nới lỏng cà vạt ngồi vắt chéo chân lên sô pha thư giãn.

"Tôi muốn đi khỏi đây!" khuôn mặt Jungkook trắng bệch, hốc hác do thức khuya. Giờ phút này còn đặc biệt lạnh lùng, kiên quyết.

"Em nói sao??" chất giọng của anh ta như thể đang chế nhạo câu nói vừa rồi của cậu.

"Tôi không muốn ở cùng một chỗ.......với loại người như anh." cậu nghiến răng.

"Ha, loại người như tôi sao?? Vừa đẹp trai, tài giỏi lại vừa biết cách thu phục em như tôi sao? Tôi hoàn hảo mà, có phải không?" anh ta đắc chí tiến lại gần cậu.

"Đê tiện, biếи ŧɦái, cầm thú! Đó là những gì tôi nghĩ khi nhìn thấy anh!" Jungkook trừng mắt.

"Mạnh miệng nhỉ? Được rồi, em muốn đi chứ gì? Vậy trước hết, em hãy đền tiền bồi thường hợp đồng mà em đã kí đi!"

"Hợp đồng?" cậu nhíu mày. "Không lẽ, anh chính là chủ tịch mới sao?"

"Em biết rồi, nhưng có lẽ hơi muộn nhỉ!!"

"Anh tưởng anh lừa được tôi sao? Hợp đồng gia hạn làm gì có khoản nào là bắt buộc ở chung một nhà với chủ tịch?"

"Em đọc hết bản hợp đồng chưa?" hắn nhếch môi nhìn cậu, ánh mắt sâu hoắm như nhìn thấu hết được tâm can.

"Anh hỏi vậy là ý gì?"

"Điều 5, khoản "Yêu cầu bắt buộc" trong hợp đồng: bên A là em tuyệt đối nghe theo sự sắp xếp và quyết định của bên B, là tôi. Điều cuối cùng phần "Chú ý" trong hợp đồng: bên A có trách nhiệm tuân theo, không có quyền cự tuyệt bên B. Nếu cự tuyệt, sẽ phải bồi thường hợp đồng!" anh ta cư nhiên đã sắp đặt trước mọi chuyện. Jungkook lúc này đương nhiên vô cùng phẫn nộ.

"Anh.....Được rồi, tôi sẽ bồi thường, vậy là được chứ gì?"

"Quên nói với em, em biết cái này chứ?" nói rồi anh ta giơ chiếc di động ra trước mặt cậu. Trên đó có hình ảnh một thứ mà đối với Jungkook đã in đậm trong kí ức.

"Nhà của tôi? Sao anh có tấm hình này?" cậu toan đưa tay ra, nắm lấy chiếc điện thoại, nhưng rồi anh ta đã nhanh hơn đưa nó ra xa.

"Nghĩ đi, nếu em hủy hợp đồng, căn nhà của em sẽ như thế này" hắn thả chiếc điện thoại xuống nền gạch trơn bóng. "Tan tành!"

Jungkook trợn tròn mắt, cả người run rẩy. Hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt. L*иg ngực dường như thiếu dưỡng khí mà hít thở mạnh mẽ.

"Sao anh có thể làm như vậy? Nhà tôi bị niêm phong rồi, anh nghĩ anh động đến nó được sao?" cậu nhìn vào mắt anh ta, như tuyên bố anh ta sẽ không thể qua mắt được cậu.

"Đúng vậy! Nhà em bị niêm phong, tôi căn bản không thể động đến. Nhưng một khi tôi là chủ sở hữu nó, tôi có quyền."

"Anh...anh đã mua nó sao?" Jungkook hốt hoảng. Lời lẽ nói ra đến miệng lại lắp bắp.

"Em nghĩ thế nào?"

Nhìn biểu cảm có thể gọi là nhởn nhơ của người trước mặt, Jungkook liền hít một hơi thật sâu. Là cậu đang kìm lại nỗi sợ hãi, lo lắng và cả nước mắt sắp chực trào.

"Anh bức tôi đến mức này, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm gì?" tiếng Jungkook vang lên thật trầm.

"Ở bên tôi đi. Tôi rất thích em. Đến một lúc nào đó tôi sẽ trả căn nhà lại cho em mà không lấy bất kì món lời nào!"

"Vậy "một lúc nào đó" của anh tôi có thể xem là khi anh không còn hứng thú với tôi nữa chứ?" Jungkook lúc này liền bình tĩnh đến lạ.

"Có thể" hắn nhướn mày trả lời, cho cùng vẫn là không để tâm lắm.

Đây cũng coi như là một thoả thuận giữa cả hai. Ở bên anh ta rồi cậu sẽ có lại căn nhà. Sòng phẳng. Vậy được, cậu sẽ chọn cách chịu đựng. Ít nhất anh ta nói anh ta thích cậu, chắc sẽ không hành hạ cậu.

"Bây giờ em có thể ra ngoài cho tôi đi tắm. Nhưng nếu được thì tôi khuyến khích em cùng tắm chung với tôi." anh ta thì thầm vào tai cậu.

"Anh câm miệng lại đi!" nói rồi cậu vùng vằng bỏ ra ngoài.

Tắm rửa xong xuôi, anh ta bước xuống nhà, không thấy Jungkook đâu, sau đó liền trở lên phòng cậu.

"Đi ăn sáng!" mở của bước vào, thấy cậu đang ngồi lì trên giường.

"Không đói!"

"Bây giờ một là cùng đi, hai là tôi ăn em thay cho buổi sáng! Em thích cái nào?"

"Cút ra ngoài!"

"Vậy em chọn cái thứ hai?"

"Tôi nói anh cút ra..."

"Em được lắm!"

"....Cho tôi thay đồ!"

Anh ta có chút ngượng, không ngờ người như mình lại có lúc bị con thỏ kia làm cho bẽ mặt.

"Nhanh lên!" nói rồi anh bỏ ra ngoài.

Bên trong, cậu trừng mắt nhìn về phía cánh cửa.

"Cái tên chết bầm này, anh tưởng tôi không nói lí lẽ lại với anh sao?"

Để giải quyết mối quan hệ mờ mịt giữa cả hai, Jungkook không thể cứ nhu nhược quá nhiều. Con người của anh ta thực sự không biết liêm sỉ là gì nên cậu không cần phải kiệm lời. Tốt hơn hết, nếu cần, cứ rủa anh ta cho vừa miệng, đằng nào cũng sẽ không bị anh ta bóp chết mà. Cười khẩy một cái, Jungkook sau đó mới bước xuống giường.

Một lúc sau, cả hai lên xe rời đi. Anh ta đưa cậu tới một nhà hàng Châu Âu cao cấp nhất Seoul.

"Chỉ là ăn sáng thôi mà!" cậu nhíu mày nhìn toà nhà bằng kính xa xỉ trước mắt.

"Vì là em nên không thể là thứ rẻ tiền được!" nói xong, Kim Taehyung hai tay cho vào túi, thư thái bước vào trong.

Jungkook chỉ biết thở dài đi theo. Yên vị trên vị trí đón được nắng sớm ấm áp, tự động anh ta gọi món, rồi ngồi nhìn cậu ăn chằm chằm như giở người. Đôi lúc Jungkook thực muốn mở miệng hỏi anh ta có mắc bệnh về tâm lí học hay sao nhưng rồi lại thôi, đằng nào đồ ăn cũng bày sẵn trước mắt rồi, nên ăn hết hơn là để mắt đến mấy chuyện lẻ tẻ bên lề.

Thật lâu sau, khi Jungkook ngẩng đầu lên, vẫn là anh ta đang nhìn cậu chằm chằm , lúc này Jungkook dường như có đôi chút ngứa mắt rồi.

"Anh có ăn không đấy?" cậu nhìn sang phần thức ăn còn nguyên của anh ta.

"Jungkookie thực đẹp! Đến ăn em cũng xuất chúng như vậy. Anh ngắm em thành ra no rồi!" Kim Taehyung mỉm cười.

"Anh bớt nói nhảm đi!"

Ăn bữa sáng xong, sau khi thanh toán mớ thức ăn vẫn còn nguyên mà lòng cậu đương nhiên thấy có lỗi. Nhiều món còn chưa ăn mà cứ thế bị bỏ đi sao? Thực mong bao tử của mình không đáy để bỏ hết chúng vào bụng, nhưng rất tiếc Jeon Jungkook cậu là con người nha, một con người đúng nghĩa. Không ăn sẽ đói mà ăn nhiều sẽ no, đơn giản là vậy.

Không để ý đến bộ mặt vẫn còn chú tâm đến bàn ăn phía xa kia, Kim Taehyung kéo tay Jungkook một mạch rời đi.

"Anh đi đâu đấy? Về nhà sao đi đường này?? Bộ chưa ăn sáng nên đầu óc có vẫn đề à?" Jungkook chính là quyết định dùng miệng này để chiến đấu với anh ta. Jungkook bẩm sinh đã rất thương người, ai cậu cũng có thể yêu mến như người nhà. Nhưng cũng không có nghĩa là cậu không biết giận, biết ghét. Tốt nhất đừng làm gì để trở thành người đầu tiên Jungkook cảm thấy muốn chà đạp. Mà nhìn kĩ lại, hình như đã có người nằm trong tầm nhắm rồi.

"Này, em không nói thì ăn không ngon sao? Em im lặng sẽ đẹp hơn nhiều đấy!" Taehyung bắt đầu lên tiếng chặn đứng tiếng nói cứ văng vẳng bên tai.

"Đã thế thì tôi sẽ thao thao bất tuyệt cho anh xem! Nói không chừng đến mai tôi có thể bình an vô sự ra khỏi nhà rồi!" Jungkook cười đắc chí với suy nghĩ logic này của mình.

Taehyung bất ngờ phanh xe gấp, tức điên chồm người qua đè cậu xuống ghế, lấy tay nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ của cậu mà nghiến răng. Bao nhiêu động tác xảy ra khiến Jungkook còn chưa kịp chớp mắt.

"Bộ mặt lạnh lùng của em trên sân khấu thực sự rất hấp dẫn tôi. Nhưng vì tôi thích em nên dù có thế nào, tôi cũng sẽ chịu đựng được!! Từ điển của tôi....mãi mãi sẽ không có định nghĩa nào là "từ bỏ Jeon Jungkook" đâu."

Nói rồi anh ta cư nhiên đặt nụ hôn nhẹ lên môi cậu. Jungkook mở to mắt nhìn anh ta. Vốn cậu chỉ muốn làm cho anh ta chán ghét rồi từ bỏ cậu thôi nhưng hình như nó khó hơn cậu tưởng. Nhiều lắm!

Ngồi yên lặng suốt

đường đi. Chiếc xe sau một hồi vòng quanh trong trung tâm thành phố cũng chịu dừng lại trước một cửa hiệu thời trang.

"Tới đây làm gì?"

"Mua quần áo!"

"...."

"Cho em!"

"Tại sao? Tôi cũng đâu thiếu thốn đến mức đó!" Jungkook trừng mắt cự tuyệt không chịu xuống xe.

"Mấy bộ em hay tùy tiện mặc ở nhà không đẹp. Phải

mua mới!" Kim Taehyung cũng thuộc dạng vô cùng kiên nhẫn, ngồi trong xe đấu khẩu với Jungkook.

"Mặc đồ ngồi trong nhà ai nhắm mà cần đẹp?" cậu trưng ra bộ mặt vô cùng vô lí.

"Cứ mặc đi, tôi ngắm!" nói rồi anh lôi cậu xuống xe, xách tay vào cửa hàng.

Ném cho cậu một núi quần áo, bắt cậu đi thử từng bộ. Vì lí gì mà bắt cậu mặc chỉ toàn pijama? Anh ta cứ như thể muốn cậu lúc nào cũng sẵn sàng để đi ngủ ý.

"Không mặc cái này thì mặc gì? Chẳng nhẽ là mớ áo thun quần đùi ở nhà sao? Em cũng phải biết bảo vệ hình tượng nữa chứ? Idol cái kiểu g..."

"Anh còn muốn có đường về nhà thì ngậm miệng lại!!" cậu sợ hãi bịt miệng anh ta lại, nghiến răng nói ra nhỏ xíu. Nhân viên trong này mà để ý đến cậu, rồi đồn thổi ra ngoài rằng "Jeon thỏ" đang ở đây. Đến lúc fan tập trung lại chỗ này lại sống giở chết giở cũng không chừng.

Sau đó Jungkook nhanh chóng quyết định lấy toàn bộ quần áo rồi trở về. Về đến nhà, thật sự mệt đến mức thở cũng chẳng ra hơi. Mau chóng tắm rửa rồi trèo lên giường ngủ. Với Jungkook, sung sướиɠ chỉ đơn giản là tắm táp sạch sẽ sau đó cuộn mình trong chăn êm nệm ấm, có như vậy, bất cứ ai làm phiền cậu cũng đều để ở ngoài tai.

Taehyung vừa vào đã thấy cậu ngủ lăn quay trên giường, thích thú, cũng liền trèo lên giường ôm cậu vào lòng. Hít hà mùi thơm của sữa tắm thên cơ thể cậu cùng làn da mát rượi, mềm mại như nước. Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

7h00 tối..

Taehyung lờ mờ tỉnh dậy. Đúng là ngủ không có giờ giấc rất mệt người. Huống chi anh còn chẳng bao giờ ngủ trưa. Liếc sang màn hình điện thoại xem giờ sau đó liền lay lay người kế bên.

"Dậy đi!"

"Ưm~ mấy giờ rồi?" Jungkook dụi dụi mắt.

"Bảy giờ tối rồi, dậy nấu cơm cho tôi!"

"Tại sao chứ?" đúng là câu nói có sức công phá lớn với Jungkook, nghe xong liền tỉnh cả ngủ.

"Chẳng tại sao cả. Đó là nghĩa vụ của em!"

"Tôi là người ở nhà anh chắc?" cậu bật dậy nhanh như chớp.

"Em dám cãi tôi sao? Có tin..."

"Được rồi, đợi tí!! Không được hối hận đâu nhé!!" phải rồi, anh ta chính là đang nắm giữ con át chủ bài. Ôi! Đời! Nghĩ rồi cậu miễn cưỡng lật đật chạy xuống nhà.

Sau một hồi múa may quay cuồng với đống nồi niêu xoong chảo, bữa ăn cũng đã hoàn tất.

"Ra ăn cơm!" Jungkook hướng ra phòng khách, gọi lớn. Chắc ai đi ngang qua sẽ tưởng lầm là cậu đang gọi "cún"!

"Em không gọi ngọt ngào hơn được sao?" anh ta đen mặt ngồi xuống bàn ăn.

"Ngọt? Như thế nào?"

"Ví dụ như "anh yêu, ăn cơm thôi!" hay là "Taehyungie, có cơm rồi, cùng ăn thôi!" chẳng hạn."

"Vớ vẩn!" nói rồi Jungkook bắt đầu cầm đũa lên.

Không thể ngờ con thỏ ngày nào còn kiêu kì nay lại đanh đá như vậy, Kim Taehyung liền đi qua chỗ cậu, nhấn cậu vào một nụ hôn sâu. Jungkook còn đang chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Anh làm cái gì thế?" cậu tức giận, lấy tay che miệng mình lại.

"Phạt cái miệng nhỏ của em! Miệng là để hôn, không được nói bậy!" cuối cùng anh ta cũng chịu ngồi xuống ăn cơm. Vẻ mặt hả hê ấy làm máu Jungkook trào tới não.

Cậu tức đỏ mặt, cúi gằm xuống uống hết chai nước mát bên cạnh. Có lẽ vì sợ rằng, chính bản thân mình sẽ trở thành hung thủ của một vụ ám sát nếu cứ tiếp tục nhìn vào cái người trước mắt.

END CHAP 9

#JungMi