Chương 10: Tổng tài đại nhân, anh không nóng sao?

“Nha, cứng quá.” Quan Tuệ Nguyệt đánh một cái xong, cả người trực tiếp ngã vào ngực Cố Thừa Châu.

Cố Thừa Châu dùng tay đẩy ra, đè đầu cô lại, không cho cô dựa vào, “Tôi đưa cô về phòng.”

“Tôi không cần, chỗ này chính là phòng của tôi.” Quan Tuệ Nguyệt rất kiên trì, nhắm mắt lại hô to: “Tôi phải ngủ ở phòng này!”

Đầu cô vẫn luôn tựa vào tay Cố Thừa Châu, hai bàn tay nhỏ múa may, muốn chạy vào trong phòng.

Cố Thừa Châu có chút đau đầu, giọng nói trở nên ôn nhu hơn một chút, “Tuệ Nguyệt, phòng của cô ở bên kia, tôi đưa cô qua đó, đừng nháo.”

Hai chữ cuối cùng mang theo ý tứ sủng nịch nhè nhẹ.

Quan Tuệ Nguyệt rung đùi đắc ý, “Không muốn không muốn, anh đừng nghĩ sẽ gạt tôi, nơi này chính là phòng của tôi.”

Sau khi uống say, tay chân Quan Tuệ Nguyệt cũng linh hoạt hơn không ít, cô nhanh chóng cong lưng, từ dưới tay Cố Thừa Châu chui đi vào.

Thời gian còn sớm, trên hành lang có rất nhiều người, người đến người đi, đều sẽ đi qua gian phòng này, còn nhìn vào trong.

Vừa rồi động tĩnh bên này có chút lớn, người trên hành lang đều tò mò nhìn qua bọn họ.

Quan Tuệ Nguyệt chạy đi vào, Cố Thừa Châu không muốn để người khác xem diễn, vung tay lên, trực tiếp đóng cửa lại.

Cố Thừa Châu ở trong phòng lớn, có cửa sổ, hơn nữa lại ở một mình, hoàn cảnh thoạt nhìn so với đám người Quan Tuệ Nguyệt các cô thì tốt hơn một chút.

Quan Tuệ Nguyệt không quan tâm, liền chạy tới bên giường lớn, vừa đi còn vừa cởϊ qυầи áo.

Khi Cố Thừa Châu xoay người đi đến bên này, nhìn thấy váy và áo trên mặt đất.

Anh lập tức có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Quan Tuệ Nguyệt cởi đến chỉ còn lại nội y, cả người nằm trên giường lớn.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, càng làm nổi bật làn da tuyết trắng của Quan Tuệ Nguyệt.

Cô còn đang cởi ra, môi đỏ ồn ào, “Nóng quá, nóng quá đi.”

Ngón tay thon dài của cô mơn trớn cái bụng hơi phồng lên của cô, chạm vào bộ ngực căng phồng.

Quan Tuệ Nguyệt trông nhỏ nhắn, sau khi cởϊ qυầи áo ra, lại rất có da có thịt.

Cố Thừa Châu vội vàng chạy tới, bắt lấy tay cô, không cho cô lộn xộn cởi loạn.

Cách rất gần, mùi hương ngọt ngào đặc trưng của người phụ nữ xông thẳng vào mũi anh.

Quan Tuệ Nguyệt còn ưỡn ngực, Cố Thừa Châu lại lần nữa nhìn thấy nhũ mương thật sâu kia.

“Anh làm gì vậy? Tôi nóng, anh mau giúp tôi cởϊ qυầи áo.” Cô khàn giọng nói chuyện, nghe ra càng thêm mềm mại quyến rũ.

Cố Thừa Châu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, “Tôi mở điều hòa cho cô thì sẽ không nóng nữa, cô đừng lộn xộn.”

Anh muốn quay đầu nhặt quần áo trên mặt đất lên, rồi giúp cô mặc vào, nhưng lại sợ sau khi anh buông tay, Quan Tuệ Nguyệt sẽ cởi ra lớp vải cuối cùng trên người cô.

Cố Thừa Châu tiến thoái lưỡng nan.

“Ai nha, anh buông tôi ra, khó chịu.” Quan Tuệ Nguyệt vặn vẹo, hai chân nâng lên, gót chân nhỏ trắng nõn đạp lên dưới háng Cố Thừa Châu.

Vừa giẫm lên, Quan Tuệ Nguyệt liền cảm thấy đồ vật kia rất lớn.

Cô nhíu nhíu mày, son môi nam cư nhiên lại lớn như vậy?

Ngay sau đó, cô lại nghĩ tới trước đây lướt được một bài đăng, nói rằng hiện tại không chỉ có mông giả, còn có dươиɠ ѵậŧ giả.

Lưu ý, dươиɠ ѵậŧ này không phải để dùng, mà là để người khác nhìn, dán vào bên trong qυầи ɭóŧ, sẽ đạt được hiệu ứng thị giác làm tăng kích cỡ.

Giữa mày Quan Tuệ Nguyệt dần dần bình tĩnh lại.

Cô hiểu được, lòng tự trọng của đàn ông mà, nhìn qua có vẻ lớn, vuốt cũng lớn, chờ khi cô cởϊ qυầи lót và thần khí của anh ra, là có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Lư Sơn rồi.

Quan Tuệ Nguyệt cảm thấy lòng tự trọng của Cố Thừa Châu quá cao, gà nhỏ thì có sao, làm gì phải ngang ngược như vậy, để thần khí trở nên lớn như vậy làm gì.

May mắn là anh gặp được cô, không chê anh là son môi nam, đến lúc đó còn sẽ khen anh: Nho nhỏ cũng rất đáng yêu.

Cô nhất định sẽ khiến tổng tài đại nhân trở nên tự tin!

Hai chân Quan Tuệ Nguyệt đặt lên trên đó, xoa vòng vòng, “Ư a, sao lại nóng như vậy, tổng tài đại nhân, anh không nóng sao?”

Khi nói ra lời này, cô trợn tròn mắt, mị nhãn như tơ mà nhìn Cố Thừa Châu đứng ở mép giường.