Chương 155: Kẻ thần bí trả thù

1823 Chữ Cài Đặt
Thịnh Hải hy vọng con trai nhỏ Thịnh Trạch Dung trở về tiếp quản tập đoàn, làm chủ tịch nhà họ Thịnh!

Suy nghĩ của ông ta cũng không phải không có lý.

Thời Du Huyên và Thời Vũ Kha là chị em, chị gái bị ức hϊếp, em gái ra báo thù cho cô ta.

Thịnh Trạch Dung và Thịnh Dự Khải cũng là anh em, lại còn là anh em ruột cùng bố cùng mẹ, cậu ta nên giúp anh trai, giúp nhà họ Thịnh vượt qua cửa ải khó khăn này.

Suy nghĩ không tệ, chỉ là hai người đều không đồng ý.

Đứa lớn không bỏ quyền, đứa nhỏ không tiếp nhận, chỉ có thể từ bỏ.



Thời Du Huyên nhìn chằm chằm số liệu trên máy tính, mỉm cười nói với chồng: “Bọn họ đã bắt đầu tìm Trạch Dung tiếp nhận nhà họ Thịnh, anh biết không?”

“Biết, anh cũng biết Trạch Dung không đồng ý.”

Khóe môi anh hơi cong lên, nở một nụ cười rất đẹp, quản gia thấy nhiều cũng không còn lạ nữa.

Từ lúc cậu chủ và cô chủ sống cùng nhau, tần suất cậu chủ cười rõ ràng tăng rất nhiều, khi cậu chủ còn ở cùng cô Giản cũng chưa từng cười nhiều như vậy.

Quản gia tin rằng anh đã có thể bước ra, bây giờ rất hạnh phúc.

Bà ta cảm thấy vui mừng thay cậu chủ, như vậy thật tốt, hai người cùng nhau đi làm hằng ngày, rồi cùng tan làm, luôn dính nhau như là hình với bóng.

Điều không được hoàn hảo duy nhất chính là cô chủ vẫn chưa có thai, nếu có thể sinh thêm vài đứa con nữa thì sẽ rất hoàn mỹ!

“Hừ!”

Thời Du Huyên oán trách: “Cái gì anh cũng biết cả nhưng không nói cho em, tài nguyên dùng chung, có hiểu không? Em đại diện tập đoàn Thiên Mã đưa ra kháng nghị với anh!”

Thịnh Hàn Ngọc vung tay lên: “Kháng nghị không có hiệu quả.”

“Tại sao không có hiệu quả?”

Thời Du Huyên không thèm nhìn máy tính, đứng dậy khỏi sô pha, giương nanh múa vuốt bước tới gần Thịnh Hàn Ngọc: “Anh phải cắt đất xin lỗi em, nếu không em sẽ không để yên việc này đâu!” Cô còn tỏ vẻ cô nhóc hung ác, trông đáng yêu muốn chết luôn.

Anh chủ động nhào vào trong lòng cô gái nhỏ, ôm cô vào trong ngực, rồi thì thầm nói nhỏ bên tai cô: “Bồi thường bằng thịt.”

Mấy chữ này đại diện cho cảnh xuân ngập trời, mập mờ kiều diễm.

Khuôn mặt hồng nhuận của Thời Du Huyên lập tức trở nên đỏ bừng, dùng nắm đấm đấm vào ngực anh, nhưng mà giống như mát xa không đau chút nào!

Hai người liếc mắt đưa tình một lúc lâu, rồi quay lại đề tài chính.

Thịnh Hàn Ngọc hỏi: “Thời Vũ Kha ở đâu?”

Cô trả lời: “Bây giờ người phụ nữ kia còn đang ở Giang Châu, cô ta rất là ung dung vui vẻ, chờ chúng ta làm gần xong đến khi cần cô ta lên sân khấu thì lại báo cho cô ta.”

Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy kỳ quái, lẽ ra một ngày làm vợ chồng cả đời làm vợ chồng, ban đầu Thời Vũ Kha và Thịnh Dự Khải cũng có một đoạn thời gian yêu đương nồng nhiệt, hơn nữa cô ta cũng biết trong lúc đó Thịnh Dự Khải không ngừng có phụ nữ khác, nhưng vì sao bây giờ lại chán ghét như vậy, đến mặt cũng không muốn nhìn?

Thời Du Huyên trách anh: “Còn không phải bởi vì anh sao? Lúc trước anh cho người khắc hình rùa đen trên mặt Thịnh Dự Khải, chị của em vừa thấy rùa đen là đã muốn ói.”

Thịnh Hàn Ngọc nói: “Không phải anh, rùa đen trên mặt cậu ta không phải anh phái người làm.”

Tuy rằng anh hận Thịnh Dự Khải thấu xương, nhưng cách lấy dao khắc rùa đen lên mặt vẫn quá độc ác, Thịnh Hàn Ngọc sẽ không làm như vậy.

Anh không chỉ phủ nhận, còn hỏi lại: “Anh còn tưởng rằng em cho người làm như vậy đó chứ.”

“Không phải em, đương nhiên không phải em.” Thời Du Huyên cũng phủ nhận: “Em cần gì phiền phức như các anh, em làm việc đều dựa vào bản thân, không cần nhờ vả ai.”

Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, giống như đã nhận ra điều gì đó đáng sợ.

Vốn hai người bọn họ đều lên án chuyện này, tuy rằng cảm thấy khắc hình rùa đen lên mặt Thịnh Dự Khải rất hả giận, nhưng cách này quá độc ác, hai người luôn cho rằng đối phương làm cho nên mới không nói gì thôi.

Không chỉ chưa nói, còn cố tình lảng tránh chuyện này, nên hai người đều ăn ý không nhắc đến.

Nếu không phải vừa rồi Thời Du Huyên nhanh mồm nhanh miệng oán trách, không biết chuyện này còn bị giấu tới khi nào!

“Không phải anh cũng không phải em, vậy ai làm chuyện này?” Thịnh Hàn Ngọc híp mắt lại.

Lẽ ra người ghét Thịnh Dự Khải không ít, nhưng mà không có ai thù hận sâu đến mức phải trả thù anh ta như vậy, người có lý do làm vậy chỉ có hai người họ thôi, nhưng mà hai người bọn họ đều không làm, rốt cuộc có thể là ai được?

Anh cảm thấy chuyện này không đơn giản, chỉ là đoán tới đoán lui cũng không đoán được ra là ai.

Thời Du Huyên nói: “Đừng đoán, không ai làm, thì chính là chồng của người kia làm.”

Nghe cô nói vậy, Thịnh Hàn Ngọc cũng cho rằng có lẽ là do mình đã nghĩ nhiều, có lẽ chuyện này không phức tạp như vậy, dù sao chồng người phụ nữ kia cũng có thể làm ra chuyện này để xả giận.



Phòng tình nhân lãng mạn trong khách sạn.

“Vũ Kha, em về ly hôn đi, gả cho anh, anh đảm bảo sẽ không chê em đã từng gả cho người khác.” Chủ nhiệm Lưu cục quản lý chứng khoán thề son sắc đảm bảo với cô ta.

Ba ngày trước, Thời Vũ Kha gọi điện anh ta hẹn gặp mặt.

Sau khi gặp mặt cô ta đã khóc như hoa lê dưới mưa, khóc lóc kể lể với anh ta cuộc sống sau khi kết hôn của cô ta không hạnh phúc thế nào, bây giờ cực kỳ hối hận, hối hận lúc trước không nên bỏ qua ngọc quý, mà cứ muốn va vào cục đá này… Sau đó còn nói Thịnh Dự Khải còn chẳng bằng cục đá!

Thời Vũ Kha vốn là người trong lòng anh ta, sau đó bị cô ta tính kế dù có tức giận nhưng khi thấy cô ta khóc thảm thương như vậy thì lại mềm lòng.

Nam nữ trưởng thành lợi dụng nhau được nhiên chẳng trốn được điều này.

Hai người thuận lý thành chương lăn đến trên giường, hơn nữa còn ngẩn ngơ ở trong khách sạn tận ba ngày!

Chơi bời ba ngày, Lưu Quân càng không thể rời khỏi Thời Vũ Kha.

Cô ta vươn cánh tay trắng như tuyết ôm cổ anh ta hôn một cái, làm nũng nói: “Đáng ghét, anh quyến rũ phụ nữ có chồng mà dám nói lý? Ly hôn đâu có dễ dàng như vậy chứ, nếu em muốn ly hôn kiện tụng với nhà làm ăn lớn như nhà họ Thịnh, chỉ sợ một cắc em cũng chẳng chiếm được nữa.”

“Không chiếm được anh cũng không cần, tiền lương của anh ở Giang Châu cũng không ít, hơn nữa anh còn có trợ cấp, tiền thưởng, lễ tết các công ty còn nhét phong bì cho bọn anh, đủ nuôi em rồi.”

Lưu Quân thật lòng muốn chung sống thật tốt với Thời Vũ Kha, nhưng “đủ” mà anh ta nói lại chẳng đủ chút nào!

Tiền anh ta kiếm được để kết hôn chung sống với một người phụ nữ bình thường thì đủ, nhưng Thời Vũ Kha là người đã làm chuyện lớn, nhìn được món tiền lớn, chút năng lực của Lưu Quân không đủ nhét vừa cái miệng của cô ta.

Trước kia đã không, bây giờ càng không, sau này cũng không thể!

Nhưng Thời Vũ Kha sẽ không nói mấy lời này với anh ta, cô ta làm nũng nói với Lưu Quân: “Khó mà làm được, đều là cái em nên có vì sao lại không cần? Em muốn anh giúp em…”

Trên giường vốn không phải nơi có thể bàn chuyện.

Lưu Quân bị cô ta dỗ như lọt vào trong sương mù căn bản không nhìn thấy bắc nam, đồng ý toàn bộ yêu cầu của cô ta.



Một tuần sau, cuối cùng Thời Vũ đã về lại nhà họ Thịnh.

Thịnh Dự Khải đã xuất viện từ lúc Thời Vũ Kha “mất tích”, dù vết thương trên mặt còn chưa lành, nhưng anh ta không thể nào ở trong bệnh viện nữa, vì thế về nhà tĩnh dưỡng.

“Em đi đâu?” Mặt Thịnh Dự Khải trầm xuống, vẻ mặt âm u giống Thịnh Hải như đúc.

Thời Vũ Kha cúi đầu đứng ở cửa, cắn môi không nói lời nào, nước mắt giống như là hạt ngọc bị đứt dây tuôn xối xả.

Cô ta càng không nói, Thịnh Dự Khải càng tức giận.

Mấy ngày nay Thời Vũ Kha không ở nhà, chỉ có Bách Tuyết không ngừng lải nhải bên tai anh ta, bà ta đã tẩy não thành công, làm anh ta cảm thấy Thời Vũ Kha có lòng riêng, muốn hắt nước bẩn lên người bố mình.

Tuy rằng bố trăng hoa háo sắc, nhưng cũng không đến mức có ý đồ với con dâu, phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp ở Giang Châu rất nhiều, chỉ chơi qua đường thì không cần phải mạo hiểm như vậy.

Những lời này đều là mẹ nói với anh ta, nghe nhiều lần, đương nhiên cũng tin.

“Nói gì đi, sao nào, là chột dạ hay giả vờ đáng thương?” Thịnh Dự Khải hùng hổ doạ người.

Anh ta đã hạ quyết tâm, nếu Thời Vũ Kha dám trở về đề nghị ly hôn với anh ta, anh ta sẽ làm cho cô ta không lấy được một cắc nào, mà còn không ly hôn với cô ta, cho dù có chết cũng phải kéo theo cô ta.

Thanh xuân của một cô gái có thể được bao nhiêu năm?

Chờ khi cô ta hoa tàn ít bướm không ai cần thì đương nhiên sẽ nghe lời anh ta thôi.