Chương 154: Kế chống lại ly gián

2002 Chữ Cài Đặt
Cái tát rất nặng, vừa hay đánh lên trên miệng vết thương, làm cho anh ta đau đến mức nhe răng nhếch mép, chỉ có thể ngừng lại.

Cuối cùng Thịnh Dự Khải cũng nhận ra cô vợ nhỏ không muốn anh ta đυ.ng vào mình.

Mặt anh ta sầm xuống, nặng nề đến đáng sợ: “Nói, có phải cô có người bên ngoài rồi hay không?” Vừa nói bàn tay anh ta nhịn không được mà siết chặt lại, siết đến mức vang lên tiếng rắc rắc.

Thời Vũ Kha dám chắc rằng, chỉ cần cô ta nói “đúng” thì người đàn ông xấu xí trước mặt nhất định sẽ bóp chết cô ta ngay!

“Không có, Thịnh Dự Khải anh đừng có ngậm máu phun người.”

Cô ta không hề do dự, lập tức kiên quyết phủ nhận, không chỉ phủ nhận còn trả đũa lại: “Thịnh Dự Khải anh có còn lương tâm không, tại sao anh có thể nghi ngờ tôi có người bên ngoài?”

“Tôi gả cho anh là vì yêu anh, không phải yêu người khác, nếu như tôi có người bên ngoài thì tôi cứ chạy trốn với người đó, cần gì về để bị anh sỉ nhục?”

Vẻ mặt Thịnh Dự Khải thoáng hiện lên một tia chần chừ, cảm thấy vợ nói cũng đúng.

Thời Vũ Kha tiếp tục nói: “Anh đặt tay lên ngực tự hỏi trước khi anh kết hôn với tôi, sau khi anh kết hôn với tôi có lúc nào mà anh không có phụ nữ bên ngoài không? Một người rồi lại một người nhưng tôi có nói cái gì không? Tôi đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục anh có để ý không? Tôi nuốt cục tức xuống bụng dễ dàng vậy sao, vậy mà bây giờ anh lại còn hắt bát nước bẩn này lên người tôi, anh không sợ sẽ làm tôi thất vọng sao…”

Cô ta đã bắt đầu khóc lóc, rất là tủi thân.

Thịnh Dự Khải mềm lòng, bây giờ còn lo lắng nghĩ xem cô ta nói thật hay nói giả làm gì, vội vàng nhận lỗi, thừa nhận sai lầm.

Bởi vì dùng sức quá mạnh, nên đã khai luôn mẹ ra ngoài!

Lúc Thời Vũ Kha không ở đây Bách Tuyết đã dạy dỗ con trai phải biết đề phòng, bảo anh ta phải giám sát chặt Thời Vũ Kha, nay đã khác xưa.

Nếu anh ta bỏ Thời Vũ Kha thì muốn tìm cô ta rất dễ dàng, nhưng nếu Thời Vũ Kha bỏ đi thì anh ta sẽ không dễ tìm được cô ta như vậy nữa…

Vốn anh ta rất tự tin vào tình cảm của hai người, nhưng mẹ nói nhiều như vậy đương nhiên cũng lọt vào tai vài câu, nếu không thì vừa rồi anh ta sẽ không bạo lực như vậy!

Như thế rất tốt, một câu nói giống như đã chọc vào tổ ong vò vẽ, Thời Vũ Kha lập tức nương theo đó muốn đi tìm Bách Tuyết tính sổ, lần này chỉ cần cô ta đi ra ngoài thành công, nếu không đòi được một món tiền lớn thì sẽ không yên lặng đâu.

Thịnh Dự Khải khuyên can không cho cô ta đi ra ngoài, Thời Vũ Kha đã cãi nhau ầm ỹ với anh ta trong phòng bệnh, đến lúc cãi nhau gay gắt cô ta đã lỡ miệng nói một câu: “Thịnh Dự Khải em đã chịu nhà anh đủ rồi, mẹ anh luôn nhằm vào em, ba anh lại luôn nhân cơ hội muốn sàm sỡ em…”

Thời Vũ Kha trợn mắt, lấy tay che miệng lại.

Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng, vừa rồi còn ồn ào không thôi, mà bây giờ lặng ngắt như tờ!

Thịnh Dự Khải như gặp phải sét đánh hóa đá ngay tại chỗ, hồi lâu vẫn không có phản ứng.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là Thời Vũ Kha lên tiếng phá vỡ yên lặng: “Dự Khải, vừa rồi là em nổi giận nói bậy, anh đừng để trong lòng.”

Nói xong còn bật khóc “hu hu” đến là đau lòng, giống như thật sự có lý do khó nói vậy.

Cô ta vừa “khóc” vừa liếc mắt lén nhìn Thịnh Dự Khải, xem anh ta có phản ứng gì.

Anh ta nhớ lại, nhớ lại mỗi lần Thịnh Hải nhắc tới Thời Vũ Kha đều luôn khen ngợi, thái độ khác hoàn toàn với mẹ!

Khi Thời Vũ Kha còn chưa gả vào nhà, số lần Thịnh Hải ở nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng từ khi cô ta gả vào, thì rõ ràng thời gian ông ta ở nhà đã nhiều hơn hẳn…

Nếu một người đã có thành kiến với người khác, thì dù người kia có làm gì cũng đều sai.

Thịnh Dự Khải càng nghĩ càng cảm thấy Thịnh Hải có gì đó không đúng, suy nghĩ này vừa nảy ra đã lập tức phát triển um tùm như là cỏ dại, cơn nóng giận nhanh chóng chiếm đóng đầu óc Thịnh Dự Khải, anh ta mở cửa lao ra bên ngoài!

“Dự Khải anh đi đâu đó? Anh đừng xúc động nha…”

Thời Vũ Kha đi theo phía sau anh ta, “nôn nóng” gọi anh ta quay lại, nhưng thực ra khóe mắt đuôi lông mày đều đầy ý cười.

Đúng là tốt quá, thực tế còn thuận lợi hơn cả kế hoạch!



Biệt thự nhà họ Thịnh.

Người làm trốn trong phòng của mình, đến thở cũng không dám thở.

Nhưng cửa vẫn được mở hé ra một khe nhỏ, đám người làm tranh nhau dán tai lên cửa nghe lén tiếng động bên ngoài.

Đây cũng không thể trách bọn họ nhiều chuyện, khung cảnh cãi nhau bên ngoài thật sự quá bất ngờ, quá đặc sắc.

Cảnh tượng trong phòng khách còn bày bừa hơn cả trong phòng bệnh, phòng bệnh chỉ có một mình Thịnh Dự Khải đập phá, bây giờ là hai bố con cùng nhau đập!

Vết thương trên mặt Thịnh Dự Khải vốn chưa lành, bây giờ nổi giận đã sưng lên, nhưng bây giờ anh ta không rảnh lo mặt mũi, chỉ lo tìm Thịnh Hải tính sổ.

Con trai lên án, Thịnh Hải không thừa nhận một chữ.

Ông ta mắng con trai bị thần kinh, rối loạn tâm thần nên nói hươu nói vượn, phải nên đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần đi.

Thịnh Dự Khải thì mắng ông ta có tật giật mình, không bằng cầm thú, có phụ nữ ở bên ngoài thì thôi đi, vậy mà còn thèm muốn con dâu của mình…

Hai cha con cãi nhau ầm ỹ, Bách Tuyết khuyên hai người, nhưng hai người không ai nghe bà ta cả.

Bà ta gọi điện thoại cho Thời Vũ Kha, nhưng điện thoại vẫn tắt nguồn.

Sau đó đành bảo vệ sĩ áp giải cô chủ về giáp mặt đối chất, vệ sĩ nói sau khi cậu chủ đi thì cô chủ cũng đã đi ra ngoài!

Đi ra ngoài nhưng không về nhà, không cần hỏi nhất định là trốn đi rồi, không phải về nhà mẹ đẻ thì chính là đến ở chỗ Thời Du Huyên.

Bách Tuyết cũng coi như là còn đầu óc, lúc này không hồ đồ, bà ta không gọi điện đến nhà họ Thời tìm người, đương nhiên càng không gọi điện cho Thời Du Huyên.

Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, cho dù chưa xét đến chuyện này là thật hay là giả thì cũng không thể nói ra ngoài, hơn nữa nếu càng nhiều người biết thì càng không dễ nói rõ.

Nói trắng ra là bà ta cũng nghi ngờ chồng mình thật sự nổi lên tâm tư không nên có với Thời Vũ Kha, thậm chí còn động tay động chân.

Hai mẹ con cùng ép hỏi Thịnh Hải, Thịnh Hải có giải thích như thế nào cũng vô dụng, cuối cùng tức giận thở hổn hển nói một câu: “Được, nếu các người đã nghi ngờ tôi vậy rồi thì chia nhà!”

Chia nhà?

Hai mẹ con lập tức im lặng, chia nhà không phải việc nhỏ, loại chuyện này không thể ăn nói tùy tiện được.

Không chia nhà Thịnh Dự Khải vẫn là chủ tịch nhà họ Thịnh, nhưng quyền lợi sau khi phân nhà sẽ nhỏ đi rất nhiều, còn có đám con riêng của Thịnh Hải ở bên ngoài và đứa con cùng bố cùng mẹ Thịnh Trạch Dung nữa… Tất cả đều là chuyện phiền phức.

Hai người bọn họ không muốn chia, thực ra Thịnh Hải cũng không muốn.

Vừa rồi cũng chỉ là tức quá mới nói vậy mà thôi, ba người họ đều không muốn, đương nhiên là coi như chưa nói.

Tuy rằng bỏ qua chuyện chia nhà, nhưng chuyện này vẫn phải nói cho rõ ràng, vì thế Thịnh Hải yêu cầu Thời Vũ Kha đến đây đối chất, ông ta chưa từng làm chuyện này, không sợ đối chất.

Bây giờ ba người đã đồng lòng hiệp lực, bắt đầu tìm Thời Vũ Kha, đầu tiên là đến nhà họ Thời nhưng không tìm thấy, ngược lại còn làm Giang Nhã Đan và Thời Vũ Thành hoảng sợ!

Nhà họ Thịnh đột nhiên tới tìm người, dù gì cũng phải có một lý do rõ ràng chứ?

Bách Tuyết vốn muốn tố cáo, vì thế đã nói Thời Vũ Kha vu oan chồng bà ta quấy rối cô ta, nhưng chuyện này vào tai bố mẹ người ta thì vấn đề đã thay đổi.

Giang Nhã Đan lập tức xông vào đánh nhau với Bách Tuyết, nhất định phải bắt bà ta nói cho rõ ràng, con gái nhà bọn họ bị bôi nhọ như vậy mà bọn họ không biết, bây giờ bà ta còn dám đi lên đặt điều, đúng là lương tâm bị chó tha.

Thời Vũ Thành là đàn ông, đàn ông không thể đánh phụ nữ, vì thế ông ấy đi đến nhà liều mạng với hai bố con Thịnh Hải, con gái cả không làm ông ấy bớt lo được, nhưng dù sao cũng là con gái ruột của ông ấy, con gái bị ức hϊếp làm ông ấy đau lòng không thôi.

Trước kia khi con gái thứ hai bỏ đi, ông ấy cũng đã đến nhà Thịnh Hàn Ngọc quậy phá, cho dù có quấy phá thế nào thì cũng chẳng sao, nhưng lần này không thể dùng cách đó được.

Thịnh Dự Khải không phải Thịnh Hàn Ngọc.

Trong lòng anh ta chỉ có bản thân mình, không biết áy náy, trong nhà họ Thịnh nuôi nhiều vệ sĩ như vậy cũng không phải để họ ăn không ngồi rồi, Thời Vũ Thành vừa mới bắt đầu quấy phá là đã bị vệ sĩ đánh một trận, vì thế nổi giận đến mức ngã xuống đất miệng sùi bọt mép.

Thịnh Dự Khải không muốn để ông ấy chết ở trong nhà mình, nên bảo người đưa ông ấy đến bệnh viện.

Cuối cùng chuyện này cũng truyền vào trong tai Thời Du Huyên.



Thiên Mã bắt đầu nhìn chằm chằm vào nhà họ Thịnh khắp nơi, mới đầu thì còn âm thầm, cuối cùng là trắng trợn, dưới sự hợp tác chèn ép của Đỉnh Thịnh và Thiên Mã, nhà họ Thịnh liên tục mất đi mấy mối làm ăn, tổn thất nặng nề.

Nhà họ Thịnh đã dột mà còn gặp mưa rào, vốn gần đây kinh tế đang bị trì trệ, lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ cộng thêm Thời Vũ Kha mất tích bị Thời Du Huyên giận chó đánh mèo, cứ còn tiếp tục như vậy thì cơ nghiệp trăm năm sẽ bị hủy trong tay Thịnh Dự Khải.