Chương 145: Kế hoạch càng thâm sâu hơn ở phía sau

1884 Chữ Cài Đặt
Có người gửi cho Thời Vũ Kha một xấp ảnh chụp, trên tấm ảnh là Thịnh Dự Khải ôm một người phụ nữ lạ đi vào khách sạn, bộ dạng thân mật của hai người như một đôi tình nhân đang trong kì yêu nồng nhiệt.

Bách Tuyết giảo biện: “Chuyện này thì thể hiện được cái gì? Có lẽ là được chụp lúc trước, chẳng lẽ trước khi biết cô cũng không cho Khải có bạn gái à?”

Thời Vũ Kha tức run rẩy, dùng tay chỉ vào mũi Bách Tuyết, nói: “Có phải bà bị mù không? Bên trên có ngày, không thấy à?”

Quả thực, dưới góc phải của ảnh chụp có thời gian chụp, thời gian vừa đúng giữa trưa, là lúc cả nhà đang tìm Thịnh Dự Khải khắp nơi.

Thời Vũ Khai vẫn luôn bị Bách Tuyết yêu cầu ở lại cục cảnh sát không cho đi, kết quả cô ta ôm cây đợi thỏ, đợi chồng mình mãi không thấy, lại đợi được một xấp ảnh chụp như thế.

Thời Vũ Kha chửi ầm lên, Bách Tuyết và Thịnh Hải mặc dù không thích nghe, nhưng cũng chỉ có thể nói ngọt an ủi con dâu, khen cô ta rõ lí lẽ biết đại cuộc, bố mẹ chồng nhất định sẽ làm chủ cho cô ta, vân vân.

Cô ta không lập tức đến khách sạn bắt người, mà là về nhà quậy phá, bản thân đã cho nhà họ Thịnh mặt mũi rồi.

Chuyện Thịnh Dự Khải vào cục cảnh sát đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của nhà họ Thịnh, kết quả là vừa ra khỏi cục cảnh sát đã đi mướn phòng với nữ nhân, nếu bị người ngoài biết, thanh danh của nhà họ Thịnh sẽ càng rớt xuống ngàn trượng!

Bách Tuyết dỗ ngọt an ủi Thời Vũ Kha, Thịnh Hải tự dắt người đi khách sạn bắt Thịnh Dự Khải về.

Thịnh Dự Khải bị nhốt trong cục cảnh sát vài ngày, râu còn chưa cạo, quần áo trên người nhăn nhúm, cứ thế mà đi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Đừng nói Thời Vũ Khai, ngay cả bố mẹ của anh ta cũng cảm thấy con trai mình lần này quả thực là quá đáng.

“Quỳ xuống, xin lỗi bà xã của mày đi.” Thịnh Hải ra lệnh.

Bách Tuyết cảm thấy chồng mình không cần thiết phải làm thế, mặc dù lần này cô ta bị uất ức, nhưng về sau đối xử với cô ta một chút không được à? Hoàn toàn không cần thiết phải để cho con trai quỳ xuống với cô ta.

“Không cần đâu bố, A Khải bình an trở về là được rồi.” Thời Vũ Kha trái ngược với vẻ tức giận bất bình lúc trước, đến trước mặt Thịnh Dự Khải: “Ông xã, anh đi tắm trước đi, xả xui, em vào bếp làm vài món bồi bổ cho anh.”

Thịnh Dự Khải trên đường đi đã bị bố mình dạy dỗ một trận, chuyện Thời Vũ Kha làm mấy ngày nay, Thịnh Hải đều nói với anh ra, lúc đầu anh ta đã cảm thấy hổ thẹn với Thời Vũ Kha.

Kết quả, Thời Vũ Kha không oán trách anh ta, lại còn hiền huệ như thế, thế là trong lòng anh ta lại càng áy náy hơn.

Ban đầu cục cảnh sát báo với anh ta là mười giờ cho anh ta ra, nhưng tám giờ đã thả ra, anh ta ở cửa ra vào chờ Thời Vũ Kha đến đón, Thời Vũ Kha chưa đến lại đến một người phụ nữ có dáng người bốc lửa.

Lúc người phụ nữ kia đi ngang mang theo một làn gió thơm, chỉ dùng một ánh mắt mê hoặc đã câu được anh ta đi!

Mặc dù trong lòng anh ta biết hẳn là phải về nhà, nhưng chân và mắt đều không nghe sai khiến…

Bây giờ anh ta thấy hối hận, kéo tay vợ mình sám hối: “Vũ Kha, em tha thứ cho anh lần này, về sau anh cam đoan sẽ đối xử với em thật tốt.”

“Ừ, đi tắm đi, em vào bếp nấu canh.”

……

Biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc.

Thời Du Huyên đưa máy tính đến trước mặt Thịnh Hàn Ngọc: “Nhìn xem, Thời Vũ Kha đã thành công gia nhập ban giám đốc và tầng quản lí của Thịnh Thị.

Trên web của tập đoàn Thịnh Thị, thư bổ nhiệm Thời Vũ Kha trở thành thư kí chủ tịch vừa được công bố hai phút, đã bị Thời Vũ Kha nhìn thấy.

Thịnh Hàn Ngọc bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Em không thể khiêm tốn một chút à?

Phải biết, mạng nội bộ của Thịnh Thị ban đầu là ông nội dùng rất nhiều tiền mời cao thủ thành lập, anh cho người hack mấy lần đều không thành công, kết quả Thời Du Huyên đi vào, đi ra, đi vào, đi ra… dễ dàng như đi vào nhà mình.

Thời Du Huyên nhíu mày: “Không có việc gì, cho dù em có xem đại hội cổ đông của bọn họ, bọn họ cũng không phát hiện được em.”

Ban đầu khi ông cụ còn đang làm Chủ tịch, đại hội cổ đông được tổ chức bí mật, còn rất nhiều cơ mật hạch tâm đều được khóa vào két sắt, căn bản không có web liên lạc.

Nhưng sau khi Thịnh Dự Khải kế nhiệm đã sửa quy tắc này lại, ban đầu những nguyên lão trong công ty còn có người phản đối, nhưng sau khi mất đi dự án ở Địa Vương, chút âm thanh phản đối này cũng biến mất.

“Năng lực của em lớn như thế, còn cần Thời Vũ Kha đi làm nội ứng?” Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy vẽ vời thêm chuyện, thậm chí cảm thấy có chút vẽ rắn thêm chân.

Coi như không cần Thời Vũ Kha, hoặc ngay cả Thời Du Huyên cũng không cần ra tay, chỉ cần chính anh dựa vào Đỉnh Thịnh tích cóp năm năm, cũng có thể khiến Tập đoàn Thịnh Thị trọng thương, phá tan tiếng tăm của Thịnh Dự Khải là chuyện sớm muộn!

Đương nhiên… nếu như không có Thời Du Huyên, anh nhất định sẽ làm thế.

Chỉ là làm như thế chẳng khác nào lấy cứng đối cứng, tổn thương địch một ngàn, tự hại mình tám trăm!

Nhưng đến lúc Thời Du Huyên xuất hiện trong cuộc sống của anh, tất cả đều đã khác đi, ngoại trừ trong cuộc sống có thêm rất nhiều hào quang, ngay cả cách đối phó với Thịnh Dự Khải cũng khác đi nhiều.

Trong cái đầu nhỏ của cô không biết chứa cái gì, mỗi lần đều có thể giày vò Thịnh Dự Khải rơi một lớp da, mình còn có thể chỉ lo thân mình, không bị ảnh hưởng chút nào.

Cho nên khi anh mang tin tức về cho Lão Thất, sau khi nói cho cô vợ nhỏ, cô bám vào bên tai anh nói ra kế hoạch khiến hai mắt anh sáng lên, đồng thời không hề do dự mà đồng ý.

Đồng ý là đồng ý, cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh lợi dụng chuyện này để đấu võ mồm với cô vợ nhỏ, đương nhiên là mỗi lần đều đấu không lại.

Lần này cũng như thế, Thời Du Huyên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Thời Vũ Kha đè vào phía trước, thì tương đương với tường lửa có thể chủ động xuất kích, chúng ở phía sau cô ta rất an toàn, chỉ cần cho ra một chút chủ ý, cố gắng cho ra một ít phí bảo vệ là được rồi, huống chi phí bảo vệ cũng không cần chúng ta bỏ ra, đương nhiên là có từng bó lớn do Thịnh Dự Khải chủ động dâng ra.”

Khiến một nhà bọn họ nội chiến, Thời Du Huyên và Thịnh Hàn Ngọc bàng quan là được rồi.

Chờ nhìn trò vui đủ rồi, lại đi ra thu dọn tàn cuộc còn không phải trả bất kì cái giá nào, kế hoạch của Thời Du Huyên có thể coi là hoàn mỹ, Thịnh Hàn Ngọc bội phục trong lòng.

Chỉ là chủ nghĩa gia trưởng quấy phá, khiến anh ngại thừa nhận ra miệng thôi.

……

Vương Dĩnh Chi lại đến biệt thự tìm Thịnh Hàn Ngọc lần nữa.

Quản gia trông thấy bà ta thì cau mày, ngữ khí cũng không tốt: “Tại sao bà lại đến?”

Vương Dĩnh Chi không hề có ấn tượng tốt với quản gia, bởi vậy cũng tức giận nói: “Tôi tìm con trai tôi, bà tránh ra, chó ngoan không cản đường.” Trong lòng bà ta, quản gia Trương chính là một con chó, ngoại từ giữ nhà cắn người thì không còn tác dụng gì cả.

“Không được, cậu cả đã ra lệnh không thể cho bà tiến đến, bà đi đi, dính vào hào quang của cậu cả bao nhiêu năm như thế này, bà cũng hẳn là phải thỏa mãn rồi chứ.”

Câu này nói xong, Vương Dĩnh Chi lập tức bùng nổ, đột nhiên cao giọng: “Nó là con trai tôi, là tôi sinh ra, tôi nhờ vả nó không phải là chuyện đương nhiên sao? Bà muốn được nhờ còn không nhờ được đâu, nói dễ nghe thì gọi quản gia, thực tế chính là nô tài của nhà họ Thịnh chúng tôi, trời sinh số nô tài…”

Vương Dĩnh Chi lớn giọng, khiến hai người trên lầu nghe thấy.

Ban đầu tâm trạng của Thịnh Hàn Ngọc rất tốt, nhưng sau khi nghe thấy giọng bà ta, tâm trạng trong nháy mắt hạ xuống đến đáy vực.

Lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho vệ sĩ, để người ta đuổi bà ta đi!

Điện thoại vừa cầm đến tay, đã bị Thời Du Huyên đè lại, cô cười như ăn trộm: “Bà ta đến rất đúng lúc, vừa đúng giúp chúng ta một chút, em đi xuống dưới.”

“Bà ta có khả năng giúp cái gì?” Thịnh Hàn Ngọc nhắc nhở: “Em tiếp xúc ít, không hiểu được bà ta, bị bà ta dính vào thì không có gì tốt đâu, không chết cũng bị lột xuống một lớp da.”

“Nếu như chuyện này em có thể giải quyết gọn, anh đồng ý điều kiện của em, thế nào?” Nụ cười của Thời Du Huyên càng thêm xán lạn, biểu cảm nắm chắc phần thắng trong tay.

“Cố lên! Anh tin em.”

Người đàn ông xoay qua chỗ khác, không để ý đến cô.

“Hừ!”

Thịnh Hàn Ngọc không mắc mưu, Thời Du Huyên làm mặt quỷ với anh, sau đó xuống lầu.

Đại sảnh dưới lầu.

Vệ sĩ và quản gia đang đuổi Vương Dĩnh Chi ra ngoài, bà ta thì mặt dày mày dạn đang ra sức ồn ào: “Thịnh hàn Ngọc, mẹ là mẹ ruột của con, con mặc kệ cả bố mẹ ruột của mình thì tính là danh nhân ở Giang Châu gì nữa? Đường đường là chủ tịch mà không nuôi bố mẹ, mẹ trách móc ra ngoài để con mất hết thanh danh…”