Sau khi Tiểu Bảo ăn xong một bát sữa chua nhỏ, Lê Hoàng Huy liền đút cho cậu bé ăn thêm nửa bát cháo nữa.
Ăn xong, Lê Hoàng Huy lên lầu thay quần áo, đi giày cho Tiểu Bảo rồi bước ra ngoài.
Người lái xe ngây người khi thấy anh ôm Tiểu Bảo đi ra.
Mặc dù bên ngoài ai cũng đều biết rằng Lê Hoàng Huy có một đứa con, nhưng không ai từng nhìn thấy Tiểu Bảo ngoại trừ những người thân thiết với Lê Hoàng Huy.
Cho nên bây giờ người lái xe hơi ngạc nhiên khi thấy Lê Hoàng Huy đưa Tiểu Bảo đến công ty.
Cảm xúc đó nhanh chóng biến mất, anh ta lập tức tiến lên mở cửa cho Lê Hoàng Huy: “Tổng giám đốc Lê, mời lên xe."
…
Chiếc xe MPV bóng loáng như mới đỗ ngay trước tòa nhà của tập đoàn Lê Thị, sau đó Lê Hoàng Huy ôm Tiểu Bảo xuống xe.
Hôm nay là ngày các công ty con của Tập đoàn Lê Thị về trụ sở họp, trước sảnh tòa nhà của tập đoàn Lê Thị đông chật cứng người.
Mọi người đều đổ dồn mắt về thứ nhỏ bé trên tay của Lê Hoàng Huy.
Lông mày, mũi và môi gần giống như phiên bản thu nhỏ của Lê Hoàng Huy.
Tiểu Bảo cũng nhìn bọn họ bằng đôi mắt đen sáng ngời, cậu bé vòng tay qua cổ Lê Hoàng Huy, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào đó, chỉ chừa lại một cái lỗ nhỏ cho những ai tò mò.
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Lê.”
“Buổi sáng vui vẻ, tổng giám đốc Lê.”
…
Lê Hoàng Huy bước vào thang máy dành riêng cho mình giữa một rừng âm thanh chào buổi sáng.
Trong lúc anh đi bộ trên hành lang, cô nhân viên trẻ vội vàng lấy điện thoại di động ra, giả vờ selfie nhưng thực chất là chụp ảnh của Lê Hoàng Huy và Tiểu Bảo.
Lê Hoàng Huy ngay khi đến tầng nơi đặt văn phòng của anh, trợ lý đặc biệt đã đợi sẵn ở trước cửa thang máy.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, anh ta kính cẩn nói: “Tổng giám đốc Lê, chào buổi sáng.”
“Đặt cho tôi một phần đồ ăn dành cho trẻ em.” Lê Hoàng Huy nói khi bước vào văn phòng.
“Vâng.”
“Thông báo cho mọi người, hai mươi phút nữa bắt đầu cuộc họp.”
“Chúng ta tổ chức cuộc họp tổng hay cuộc họp chi bộ trước?”
“Cuộc họp tổng.”
“Vâng.”
Sau đó, người trợ lý đặt biệt rời đi làm nhiệm vụ.
…
Nguyễn Phương Thảo bận rộn suốt cả buổi sáng, hôm nay rất đông bệnh nhân, một buổi sáng mà phải khám cho hơn ba mươi người, mãi đến tận trưa mới xong, ngay cả bữa trưa cũng là do Tiểu An lấy từ căn tin đem về cho cô.
Hai người bọn họ ăn trong phòng ăn nhỏ trên tầng.
Tiểu An đưa điện thoại di động của mình cho Nguyễn Phương Thảo như thể đang dâng một bảo vật: “Chị Thảo, chị nhìn xem tổng giám đốc Lê lớn và tổng giám đốc Lê nhỏ của em nè."
“Bọn họ làm sao?”
“Chị đúng là vô tâm với chồng và con trai của mình quá.” Ngón tay của Tiểu An lướt nhẹ vài cái trên màn hình, sau đó đưa điện thoại cho Nguyễn Phương Thảo: “Chị xem đi, tổng giám đốc Lê lớn đưa tổng giám đốc Lê nhỏ tới tập đoàn Lê Thị. Nghe nói hôm nay tổ chức cuộc họp thường niên ở đây. Chị nhớ không, lúc đám cưới của hai người, tổng giám đốc Lê nhỏ này không xuất hiện vậy mà tự dưng bây giờ lại có mặt tại cuộc họp thường niên của tập đoàn.”
Nguyễn Phương Thảo nhìn bức ảnh trên điện thoại.
Tiểu Bảo ngồi trên đùi Lê Hoàng Huy như một vị Phật Di Lặc nhỏ, vẻ mặt chăm chú lắng nghe báo cáo của cấp dưới cùng với anh.
Vẻ ngoài nhỏ bé đó khác xa so với sự hoảng loạn đêm qua.
“Tiểu Bảo có thể tạm thời là vật bất ly thân với Lê Hoàng Huy.” Nguyễn Phương Thảo nhìn thông tin trên bức ảnh: “Đây là Microblogging chính thức của tập đoàn Lê Thị sao?
"Vâng ạ. Đây là lần đầu tiên họ đăng bức ảnh có mặt tổng giám đốc Lê nhỏ này kể từ khi Lê Hoàng Huy tiếp quản tập đoàn Lê Thị. À không, không đúng, đây là lần thứ hai chứ. Mấy ngày trước họ cũng có đăng, có cả ảnh chị nữa đấy.” Tiểu An vừa nói, vừa hào hứng tìm kiếm trên Microblogging chính thức của Lê Thị, sau đó cô ấy kéo xuống tìm bức ảnh Tiểu Bảo đăng trước đây.
“Chính là tấm này. Chị Thảo, chị nói thật đi, có phải tổng giám đốc Lê nhỏ của em là đứa con chị giấu diếm sinh ra không?”
“Đừng nói nhảm nữa.” Nguyễn Phương Thảo nhìn cô ấy một cách trống rỗng, nhưng mắt vẫn không rời khỏi bức ảnh.
Biểu cảm của ba người trong bức ảnh rất thoải mái, cô và Tiểu Bảo cười toe toét, không thấy mặt trời đâu. Mặc dù Lê Hoàng Huy không cười ngốc nghếch như cô và Tiểu Bảo nhưng nụ cười của anh hơi nhếch lên và nét mặt rất vui vẻ.
Cộng thêm với việc ba người đều mặc trang phục thể thao giống nhau, trông họ giống như một gia đình thực sự.
Tiểu An chớp mắt nói: "Chị Thảo, những người có tiền có phải thích phụ nữ kiểu như chị không?”
“Đừng hỏi chị, chị không biết đâu. Chị chỉ quen đúng một người giàu có thôi.”
“Hay là em thử thay đổi tính cách mình giống tính cách chị nhỉ?”
“Vậy thì trước tiên em nên luyện IQ và EQ của mình tăng lên gấp đôi đi, nếu không thì chẳng còn cách nào.”
“Chị đừng dập tắt hy vọng của em như vậy được không!”
“Đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi, buổi chiều có khi còn đông bệnh nhân hơn cả sáng ấy.”
“Vâng.” Tiểu An vung tay ăn mấy miếng cơm lớn rồi nói mơ hồ: “Sao lại có nhiều bệnh nhân đến vậy? Chúng ta là khoa ngoại và cũng không làm thời vụ bao giờ, sao lại đông đến như vậy chứ?”
“Nhiều bệnh nhân được chuyển đến từ các khoa khác sang, và họ đều đang được phẫu thuật nên chịu khó tí, qua mấy ngày này lại ổn thôi.” Nguyễn Phương Thảo an ủi nói.
Thực ra cô cũng thấy lạ.
Ít nhất một nửa số bệnh nhân mà cô gặp sáng nay có thể được cứu chữa mà không cần cô giúp. Nhiều triệu chứng có thể được điều trị bằng cách dùng thuốc và không nhất thiết phải phẫu thuật.
Cô cho rằng y đức của y bác sĩ bệnh viện mình đều không có vấn đề gì, nếu khám bệnh lần 1, lần 2, chắc chắn bác sĩ sẽ không trực tiếp đề nghị phẫu thuật và những bệnh này có thể giải quyết bằng cách uống thuốc.
Nhưng hiện tại, ít nhất một nửa số ca hôm nay cô khám là lần thứ hai đến bệnh viện, và tất cả đều phải thu xếp phẫu thuật.
Do bệnh nhân muốn làm phẫu thuật, hay bác sĩ phía trước không làm tốt công việc kiểm tra sơ bộ?
…
Sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, Nguyễn Phương Thảo đến khoa nội trước khi vào ca làm.
Bác sĩ Trương ở khoa nội đang định nghỉ ngơi, bỗng thấy Nguyễn Phương Thảo bước vào, anh ta cười nói: “Tôi biết cô sẽ đến mà.”
“Anh Trương, anh như thần vậy.” Nguyễn Phương Thảo ngồi xuống bàn làm việc: “Vậy thì anh phải biết đã xảy ra chuyện gì với tôi rồi đúng không?”
“Bệnh nhân buổi sáng đúng không?”
“Cái quái gì đang xảy ra vậy? Ít nhất một nửa số bệnh nhân hôm nay có thể không cần mổ. Các triệu chứng của họ không ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe. Chỉ cần họ duy trì khám sức khỏe định kỳ sáu tháng một lần thì không cần tốn tiền phẫu thuật.”
“Tôi cũng có nói như vậy, nhưng mọi người vẫn khăng khăng muốn mổ.”
“Tại sao? Tiền thuốc men đã được trả đầy đủ rồi sao?” Nguyễn Phương Thảo bối rối hỏi.
"Còn không phải do người đàn ông của cô à. Nhiều cư dân mạng đã chú ý đến cô, biết rằng cô là bác sĩ ngoại khoa nên tất cả họ đều cố gắng muốn xuất hiện trước mặt cô đấy.”
“Đúng là dở hơi, có bệnh à. Nếu tôi làm việc trong nhà tang lễ, bọn họ muốn chết ư?”
Bác sĩ Trương cảm thấy thích thú trước lời nói của cô: “Không phải vậy. Tôi không hiểu họ nghĩ gì. Nếu gặp cô là có ích, chúng tôi sẽ xếp hàng mỗi ngày để được diện kiến cô.”
Nguyễn Phương Thảo gõ đầu anh ta một cái: “Tôi sẽ tạm thời lên lịch phẫu thuật cho khoa anh trong tuần tới, anh xem có được không? Còn trong tuần này, tôi sẽ ưu tiên đặt lịch khám cho các bệnh nhân nặng, phối hợp cùng với chủ nhiệm khoa.”
"Không vấn đề gì. Nếu cô cảm thấy lịch dày đặc quá thì dàn trải ra, gọi vài người trước, đặc biệt là đối với bệnh nhân bị bọng nước tuyến giáp. Lúc tôi xem X-quang của một bệnh nhân, có đề nghị với anh ta là tạm thời không nên phẫu thuật vì hiện tại có nhiều mụn nước nhỏ quá, với lại phẫu thuật cũng không thể cắt bỏ hoàn toàn hết được. Có lẽ phải mổ thêm hai hay ba lần nữa. Tuy nhiên bệnh nhân lại bảo anh ta can tâm tình nguyện làm, cô xem có cách nào có thể đuổi anh ta đi được? Tuyệt đối là không thể đuổi được rồi.”
Nguyễn Phương Thảo cười: “Tôi biết anh cũng khổ tâm nhiều, được rồi, tôi sẽ thu xếp càng sớm càng tốt."
“Ừ.”