Chương 45: Xin đừng làm tổn thương trái tim mong manh của em

Nguyễn Phương Thảo làm việc cật lực cả ngày, sau khi tan làm, trên đường đi về cô dừng xe lại trước cửa hàng cao cấp mà cô thường ghé vào.

Chủ quán là một ông già ngoài 70 tuổi thích làm một số đồ thủ công, và những thứ ông ấy làm ra rất đặc biệt, cầu kỳ và tinh tế.

Cô cũng đã mua không ít đồ ở đây.

“Xin chào quý khách.” Giọng nói già nua vang lên từ phía sau quầy.

“Dạ, chào ông Mạc.”

“Cô Thảo, chào cô, đã lâu không gặp.” Ông Mạc từ trong quầy đứng lên, mỉm cười nhìn cô.

“Gần đây cháu không hay thấy ông mở cửa hàng.”

"Tôi bận chuyện gia đình, con rể rủ vợ chồng tôi sang Mỹ dưỡng lão nên dạo gần đây lo làm thủ tục xuất ngoại. Ngày kia bay rồi, hôm nay là ngày cuối cùng tôi mở cửa. Cô nhìn xem cô thích cái gì thì lấy, coi như đây là món quà tôi tặng cô trước khi đi.”

"Tấm lòng của ông cháu xin nhận ạ, nhưng mà không phải cháu tặng quà cho mình mà là tặng cho con trai.”

“Thì ra là như vậy, thế cô xem qua một chút đi, xem thích gì không.” Ông Mạc nói xong liền trở lại quầy bận rộn làm việc tiếp.

Nguyễn Phương Thảo đi quanh cửa hàng, cuối cùng cô chọn mua một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ và một hình nộm.

Những người nghiên cứu y học và pháp y thường sử dụng những mô hình như vậy, nhưng cô rất ngạc nhiên khi những hình nộm tinh xảo như vậy lại được bày bán ở cửa hàng cao cấp.

Nguyễn Phương Thảo cầm đồ đến quầy thanh toán, ông Mạc vừa nhìn thấy đã mỉm cười: “Cô đúng là có duyên, bao nhiêu đồ ở đây không chọn mà lại đi mua hình nộm này.”

“Dạ, có chuyện gì sao?”

"Chủ nhân ban đầu của hình nộm này là một bác sĩ pháp y. Sau khi kết hôn, cô ấy đã tặng nó cho người em trai què của mình, đồng thời bảo em trai định hình sở thích cũng như tương lai của mình dựa trên hình nộm này. Hiện tại, em trai cô ấy đã trưởng thành và tặng lại hình nộm này cho cửa hàng tôi coi như một lời cảm ơn khi ấy tôi đưa nó cho chị gái cậu ấy. Tôi nghĩ hình nộm này rất có ý nghĩa nên đã trưng bày nó. Vừa hay, cô cũng mới kết hôn, hy vọng hình nộm này sẽ đem đến may mắn cho cô.”

Nguyễn Phương Thảo không biết rằng có những câu chuyện khác như thế này: “Tấm lòng này cháu xin nhận nhưng mà cháu không thể nhận không được ạ.”

Cô không thích mắc nợ người ta, cho dù đây là quà của ông Mạc, cô cũng không muốn nhận như thế.

Nếu ông Mạc còn ở đây, cô có thể còn cơ hội để đền đáp công ơn này trong những ngày tháng sau này.

Cô biết tình cảm giữa cô và ông ấy chưa đủ đến mức sâu đậm, nếu cô nhận không nó, cảm thấy mình có chút hơi lợi dụng người ta.

Ông Mạc không nài nỉ nữa, báo giá món đồ cho Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo đưa tiền cho ông ấy và trước khi đi, cô mỉm cười nói: “Tạm biệt, ông Mạc, chúc ông thượng lộ bình an.”

“Cảm ơn cô, tạm biệt.”

Sau khi Nguyễn Phương Thảo rời khỏi cửa hàng, cô nhanh chóng lên xe trở về nhà.

Khi trở về biệt thự, cô đã thấy Lê Hoàng Huy và Tiểu Bảo ở trong nhà rồi.

Tinh thần của Tiểu Bảo tốt hơn lúc sáng rất nhiều, đôi mắt tròn xoe của cậu bé đang mở to nhìn cô và vẫy vẫy đôi bàn tay bé nhỏ.

Nguyễn Phương Thảo thay dép đi trong nhà, sau đó ngồi bên cạnh Tiểu Bảo, đặt túi quà bên cạnh nói: “Mẹ mua cái này cho con. Con xem có thích hay không?"

Tiểu Bảo hai mắt sáng lên, hai tay mập mạp duỗi vào trong túi lấy ra ngôi nhà nhỏ cùng với hình nộm.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào bộ xương hình nộm với vẻ mặt khó hiểu, đôi mắt long lanh như những viên pha lê nhỏ bé.

“Bộ xương người này có thể được tháo rời tùy ý. Chủ nhân ban đầu của nó là một bác sĩ pháp y. Cô ấy có một người em trai bị bệnh bại liệt bẩm sinh. Cậu ấy thường bị các bạn trong lớp bắt nạt ở trường và cô ấy không thể lúc nào cũng kè kè ở bên bảo vệ được. Chính vì thế, cô ấy đã mua hình nộm này và tặng nó cho em trai, với mong muốn cậu ấy có thể tự bảo vệ lấy mình. Em trai cô ấy giờ đã trưởng thành và tặng lại bộ xương người cho cửa hàng mà mẹ thường đến. Bây giờ mẹ tặng nó cho con, con thích không?” Nguyễn Phương Thảo nhẹ giọng nói.

Cô không đối xử với Tiểu Bảo như một đứa trẻ, mà đối xử với cậu bé như một người lớn.

Cô tin rằng Lê Hoàng Huy cũng làm điều này tương tự như cô, như vậy mới có thể hình thành tính cách độc lập, tự chủ của Tiểu Bảo khi còn nhỏ.

Tiểu Bảo rõ ràng là hài lòng với lời giải thích chi tiết của cô và gõ một vài từ trên máy tính bảng: “Cảm ơn mẹ".

“Điều con thích quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

Bàn tay non nớt của Tiểu Bảo nhẹ nhàng chạm vào bộ xương người nhỏ bé, lắc đầu với Lê Hoàng Huy đang từ trên lầu đi xuống.

Lê Hoàng Huy hỏi: “Con nhận được quà của mẹ, nói cảm ơn chưa?”

Tiểu Bảo gật đầu.

Nguyễn Phương Thảo cười nói: "Em vào bếp xem cơm nước xong chưa đã.”

“Dì Lưu hôm nay trở về nhà rồi.” Lê Hoàng Huy nói.

"Hả? Vậy ba người chúng ta cùng nhau nấu ăn nhé? Bé cưng, con có muốn cùng nhau làm bánh không? Mẹ sẽ làm cho con bánh hình con vịt màu vàng nhé.”

Tiểu Bảo chớp đôi hàng mi dài, hai mắt long lanh đen láy mở to ra nhìn cô.

Nhìn thấy dáng vẻ háo hức của hai người, Lê Hoàng Huy không khỏi cong khóe miệng nói: “Vậy thì chúng ta cùng làm đi.”

Nguyễn Phương Thảo bế Tiểu Bảo và chạy vào bếp, Lê Hoàng Huy đi sau theo họ và lấy hai chiếc tạp dề trong tủ ra.

Cô ôm cậu bé đặt lên kệ bếp, cầm lấy tạp dề mà Lê Hoàng Huy đưa cho, buộc vào người.

Sau đó, bắt đầu tìm kiếm các nguyên liệu cần thiết để làm bánh.

Cô vừa tìm vừa nói: "Nếu ở nhà em mà làm mấy cái này sẽ ngay lập tức bị mẹ đuổi ra luôn. Mẹ cho rằng em không làm gì là tốt nhất. Nhưng bà không thể tưởng tượng rằng đứa con gái thông minh ấy xem bà làm bánh hơn 20 năm mà vẫn không biết làm, đúng là kỳ lạ. Nhưng quả thực là em làm khó ăn thật.”

Lê Hoàng Huy đang xử lý nguyên liệu bên cạnh cô, nghe Nguyễn Phương Thảo lẩm bẩm một hồi nhưng anh không thấy phiền phức chút nào.

Nguyễn Phương Thảo đặt cục bột trước mặt Tiểu Bảo: “Con yêu, con nặn tuỳ ý nha.”

Tiểu Bảo liền xắn tay áo bắt đầu làm.

Nguyễn Phương Thảo mỉm cười nhìn cậu bé, sau đó nghiêng đầu nhìn Lê Hoàng Huy.

Động tác của anh rất khéo léo và thuần thục.

“Đại gia, ngoại trừ không thể sinh con, anh còn gì không biết làm không?”

“Chẳng lẽ anh không biết nấu ăn thì em mới thấy bình thường sao?” Lê Hoàng Huy nhìn người phụ nữ nhỏ bé với vẻ mặt ngưỡng mộ thích thú.

“Anh không biết nấu ăn ở chỗ nào vậy? Anh còn làm tốt hơn cả em ấy chứ.” Nguyễn Phương Thảo không khỏi bực bội: "Trước khi quen anh, em nghĩ anh cũng khá giỏi. Sau khi gặp anh, em cảm thấy mình thật vô dụng, không gì có thể so sánh được với anh, em đau lòng quá. "

“Bây giờ em mới biết, đã quá muộn rồi.”

"Xin đừng làm tổn thương trái tim mỏng manh này của em.”

Hai người cứ thế trò chuyện vui vẻ.

Nguyễn Phương Thảo chốc chốc lại giao những việc nhỏ cho Tiểu Bảo làm, cậu bé cũng hợp tác ăn ý vô cùng. Chiếc áo len nhỏ xinh ấy dính đầy bột mì, ngay cả khuôn mặt và tóc tai cũng nhem nhở toàn bột là bột.

Ba người tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình, bầu không khí lúc này vô cùng ấm áp, vui vẻ.

Một giờ sau, bữa tối thịnh soạn được bày ra gọn gàng trên bàn.

Nguyễn Phương Thảo phủ kem và sô cô la lên chiếc bánh nhỏ, sau đó cô để Tiểu Bảo vẽ lên đó.

Chiếc bánh nhỏ ấy nhìn trông cũng ra gì phết.

Tiểu Bảo nở một nụ cười tươi, chạy đến phía sau Nguyễn Phương Thảo như một chú cún con.

Nguyễn Phương Thảo đặt chiếc bánh nhỏ vào vị trí của cậu bé: “Bé cưng, con ước một điều đi rồi cắt bánh."

Tiểu Bảo mạnh mẽ gật đầu, chắp tay và nhắm mắt lại.

Một lúc sau, cậu bé mở to đôi mắt tròn ra.

“Con đã ước điều gì thế?”

Tiểu Bảo xua xua tay, tỏ ý không muốn nói.

Nguyễn Phương Thảo và Lê Hoàng Huy liếc nhau cười: “Đến tiết mục cắt bánh thôi.”

Với sự giúp đỡ của Lê Hoàng Huy, Tiểu Bảo lấy con dao và cắt chiếc bánh thành ba phần và ăn nó một cách vui vẻ.