Chương 14: Anh coi tôi là người như nào?

Lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đập mạnh.

Lê Hoàng Huy nhìn Nguyễn Phương Thảo nói: “Người khởi xướng đến rồi.”

Nguyễn Phương Thảo đương nhiên biết rằng sự tham gia của Tiểu Bảo trong màn kịch này, làm sao có thể thiếu được sự xuất hiện của cậu bé.

Nguyễn Phương Thảo không nhìn Lê Hoàng Huy nữa, cô bước tới mở cửa, cũng không buồn nhìn cậu bé mập nhỏ đang đứng ngoài cửa.

Tiểu Bảo ngây thơ chớp mắt, chuẩn bị bước tới ôm chân Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo thật sự muốn đập vào mông thằng nhóc một cái, nhưng sau đó cô quay người, tránh chạm vào cậu bé, không quay đầu lại nhìn mà cứ thế bước xuống tầng.

Khi nhìn thấy điều này, Tiểu Bảo lập tức nhìn Lê Hoàng Huy đầy hằn học.

Đôi mắt ấy đang nói rõ rằng hãy nhìn vào những điều tốt đẹp mà anh đã làm này.

Lê Hoàng Huy vươn tay chạm vào Tiểu Bảo: “Có phải bình thường bố dễ với con quá không? Sao con dám đổ tội lên đầu bố hả?”

Tiểu Bảo khi còn bé hay khịt mũi, và đó là cách trả lời của cậu bé.

Lê Hoàng Huy không thèm nói chuyện vô nghĩa với cậu bé nữa, trực tiếp vỗ vào cái mông vểnh của Tiểu Bảo.

Anh ném cậu bé lên giường lớn như ném bao cát, sau đó bước nhanh xuống tầng.



Nguyễn Phương Thảo lê người bước nhanh trên con đường ngoằn ngoèo, mỗi bước đi đều cảm thấy xấu hổ đau đớn.

Khi gió lạnh thổi qua, cô cảm thấy dịu đi rất nhiều.

Chết tiệt, cô đường đường là người lớn mà lại bị dắt mũi bởi một đứa trẻ năm tuổi, lại còn mất đi sự trong trắng của đời thiếu nữ nữa.

Cô làm sao nói lý lại được?

Nguyễn Phương Thảo tăng tốc độ nhanh khi nghe thấy tiếng bánh xe ép vào mặt đường phía sau.

Nhưng đôi chân làm sao so được với tốc độ của bốn bánh xe ô tô.

Lê Hoàng Huy lái xe đến chỗ cách Nguyễn Phương Thảo không xa, rồi dừng lại.

Bước chân của Nguyễn Phương Thảo dừng lại, không tiến cũng không lùi.

Lê Hoàng Huy kéo cửa xe và sải bước về phía chỗ cô.

Nguyễn Phương Thảo lùi lại trong tiềm thức.

Lê Hoàng Huy không nhịn được mà ôm cô vào lòng, khoác áo khoác lên người cô.

Mãi cho đến khi hơi ấm từ chiếc áo khoác truyền sang Nguyễn Phương Thảo, Nguyễn Phương Thảo mới nhận ra rằng cô lúc đi đã không mặc áo khoác.

Lê Hoàng Huy sờ khuôn mặt tái nhợt của cô, nói: “Đừng làm loạn nữa, được không?”

“Buông tôi ra, tôi muốn về nhà!”

“Tôi sẽ đưa cô về nhà, tôi không thể để cô một mình trong hoàn cảnh hiện tại đi về được.”

“Lê Hoàng Huy, anh coi tôi là ai?” Nguyễn Phương Thảo nhìn Lê Hoàng Huy với đôi mắt đỏ hoe: “Vì ý thích bất chợt của anh và con của anh, anh có quyền xáo trộn cuộc sống và công việc của tôi. Hai bố con anh đánh thuốc mê tôi bởi vì tôi không tiến thêm bước nữa với hai người đúng không? Hai bố con anh từ đầu đến cuối có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?”

Nguyễn Phương Thảo nói xong, cởi chiếc áo khoác có giá trị kia ném phịch xuống đất, xúc động nói: "Tôi không muốn dính dáng đến anh nữa, và tôi không quan tâm đến nhà họ Lê các anh, hai bố con anh tránh xa tôi một chút!”

Vừa nói, Nguyễn Phương Thảo đẩy Lê Hoàng Huy một cách không do dự, nhưng không thể đẩy được.

Lê Hoàng Huy nhìn đôi lông mày tức giận kia, chẳng khác gì dáng vẻ thường ngày của cô, hoàn toàn phát điên theo nhịp điệu.

Anh duỗi dài cánh tay ra, rồi cố định cô trong vòng tay của mình một lần nữa, và nói một cách hằn học: "Ai nói tôi nhất thời hứng thú? Cô nghĩ tôi là loại người nhìn thấy phụ nữ là sẽ đưa cô ấy lên giường à? Cô đã thấy tôi tiếp xúc thân mật với người phụ nữ nào chưa, thấy tôi trước mặt mọi người tuyên bố vợ sắp cưới của mình bao giờ chưa? Tôi chỉ nói điều đó với mình cô thôi!”

Động tác đấu tranh dữ dội của Nguyễn Phương Thảo từ từ dừng lại, nhìn Lê Hoàng Huy đầy hoài nghi.

Lê Hoàng Huy có phần sững sờ nhìn cô: “Không tin sao?"

Nguyễn Phương Thảo bình tĩnh gật đầu.

Lê Hoàng Huy không biết nên nói người phụ nữ này đó là thật lòng, hay là nghi ngờ sức hấp dẫn của mình giảm đi: “Chúng ta nói chuyện với nhau đi."

“Tôi muốn ở một mình.” Nguyễn Phương Thảo dừng lại và nói: “Cho tôi mượn xe của anh trước.”

Lê Hoàng Huy không ý kiến gì.

Nguyễn Phương Thảo không nói gì, đi ngang qua Lê Hoàng Huy rồi leo lên xe Maserati, khởi động xe rời đi.

Lê Hoàng Huy nhướng mày nhìn chiếc xe đang rời đi.

Cô không thích tiền sao?

Anh không nhìn ra được điều đó.



Nguyễn Phương Thảo đỗ xe trước một hiệu thuốc, mua thuốc tránh thai và một chai nước từ hiệu thuốc, ngồi xổm bên vệ đường và nuốt thuốc.

Sau đó, cô nuốt một vài ngụm nước lạnh.

Dòng nước lạnh buốt truyền từ cổ họng đến tận dạ dày khiến cô run lên vì lạnh.

Nguyễn Phương Thảo cúi xuống ho vài cái bên cạnh thùng rác, rồi run rẩy ném hộp thuốc và nước vào thùng rác.

Không thèm nhìn chiếc Maserati đang đậu ở kia, cô bắt taxi và bỏ đi.

Khi Nguyễn Phương Thảo trở về nhà, Phương Tâm Lan đang bận rộn nấu ăn trong bếp.

Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ấy ló đầu ra: “Tối hôm qua con đi đâu vậy?"

“Bà Phương Tâm Lan, con gái của bà trông giống như một cô gái vị thành niên sao? Cái gì cũng cần phải báo cáo cho mẹ sao?”

Phương Tâm Lan thấy sắc mặt cô có vẻ xấu: “Con sao vậy?"

"Không sao đâu. Con đã giải quyết một ca phẫu thuật tai nạn cả đêm qua, mệt chết đi được. Mẹ, con đi ngủ bủ một giấc nhé.”

“Ăn một chút gì đó rồi ngủ.”

“Con ăn ở ngoài rồi. Mẹ đừng làm phiền con nhé.” Sau khi Nguyễn Phương Thảo dặn mẹ cô xong, cô lên tầng và bước vào phòng mình.

Ngay sau đó, cô bước vào nhà tắm, thay quần áo và tắm rửa.

Nhìn thấy những dấu vết mơ hồ đó trên cơ thể, Nguyễn Phương Thảo vừa tức giận vừa xấu hổ.

Ngoài hai thứ cảm xúc ấy, vẫn có một niềm đau nhói thầm kín.

Nguyễn Phương Thảo lắc đầu và xoa rất nhiều sữa tắm lên người.



Nguyễn Phương Thảo nghỉ ngơi ở nhà cả ngày, sáng hôm sau dậy sớm và phát hiện ra rằng chiếc xe bé nhỏ của mình vẫn đang ở bệnh viện.

Vì vậy, cô ngay lập tức bắt xe buýt đi làm.

Khi đến bệnh viện, vẫn là sự chú ý và xì xào của đám đông khiến Nguyễn Phương Thảo bận tâm.

Vào phòng làm việc, Nguyễn Phương Thảo xoa trán: “Tiểu An, giúp chị pha một tách cà phê nhé."

“Dạ! Vâng.” Tiểu An hốt hoảng đặt điện thoại xuống, đứng dậy pha cà phê cho Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo lạnh lùng nhìn cô ấy, ánh mắt rơi trên chiếc điện thoại của Tiểu An.

Thấy vậy, Tiểu An vội bước tới cầm điện thoại di động.

Nguyễn Phương Thảo nói: “Có cái gì trong đó mà chị không thể xem?"

“Không, không có gì.”

“Vậy thì thái độ của em bây giờ như thế nào?”

“Chị Nguyễn…” Tiểu An vẻ mặt thương tâm, khóc lóc.

“Đưa cho chị cái điện thoại.”

“Nhưng chị không được tức giận nhé.”

“Đưa đây.”

Tiểu An nghiến răng, đưa điện thoại cho Nguyễn Phương Thảo rồi cầm ly cà phê chạy đi như chạy trốn.

Nguyễn Phương Thảo cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, trên mặt đột nhiên trở nên không còn chút máu.

Đó là diễn đàn mà nhân viên y tế Thành phố Tần thường ghé thăm, và họ thường tán gẫu những chuyện tầm phào như một trò tiêu khiển.

Lúc này, bức ảnh được ghim lại rõ ràng là hình ảnh ngày hôm qua cô ngồi xổm bên đường và uống nước.

Nguyễn Phương Thảo mở bài đăng với những ngón tay run rẩy.

Trong bài đăng có một số lượng lớn ảnh, bao gồm loạt ảnh cô bước xuống xe bước vào hiệu thuốc, tay cầm hộp thuốc ngơ ngác uống thuốc, sau đó ném thuốc… tất cả đều được chụp một cách chi tiết, và thậm chí có cả ảnh cận cảnh hộp thuốc.

Nguyễn Phương Thảo dán mắt vào những bức tranh, hoàn toàn không nhìn thấy rõ đó là chữ gì.

Sau đó, cô hít một hơi thật sâu đặt điện thoại Tiểu An lên bàn, đầu óc cô trở nên ong ong, mơ hồ ngồi xuống.

Tiểu An bưng ly cà phê trở lại, nhìn sắc mặt của Nguyễn Phương Thảo, nói: "Chị Thảo, em không tin chị lại như vậy. Chị và tổng giám đốc Lê, nhất định không phải như những gì họ nói, bọn họ căn bản là không hiểu chị.”

Nguyễn Phương Thảo cười khổ và không nói gì.

Lúc này, điện thoại di động trên bàn của Nguyễn Phương Thảo vang lên.