Chương 15: Còn cử động nữa là tôi sẽ hôn cô ở đây

Nguyễn Phương Thảo bấm nút nghe: "Xin chào, đây là Nguyễn Phương Thảo, bác sĩ của bệnh viện Nhã Đức.”

“Đến văn phòng của tôi ngay.” Giọng giám đốc vang lên ở đầu dây bên kia.

“Vâng.”

Tiểu An lo lắng nhìn Nguyễn Phương Thảo: “Sao vậy chị?”

“Đợi khi nào chị quay lại thì tiếp nhận bệnh nhân tiếp, bây giờ em sắp xếp, duy trì số thứ tự cho họ trước nhé.”

“Dạ, vâng.”

Nguyễn Phương Thảo điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt rồi bước nhanh về phía văn phòng giám đốc.

Cửa phòng giám đốc vẫn đang mở, Nguyễn Phương Thảo lịch sự gõ cửa hai lần: “Giám đốc, thầy đang tìm tôi sao?”

Giám đốc ngẩng đầu nhìn cô, chỉ vào ghế sô pha trong phòng làm việc: “Cô ngồi đi."

Nguyễn Phương Thảo bước đến ghế sô pha và ngồi xuống.

Người giám đốc kia uống một cốc nước sau đó mới ngồi đối diện với cô: “Tôi không định can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô. Nhưng cô là một tay tôi đưa lên, có vài điều tôi cần phải nói, cô đừng làm phiền cuộc sống của lão già nhà tôi nữa.”

Nguyễn Phương Thảo biết giám đốc muốn nói gì, nhưng vẫn nói: "Ông cứ nói đi ạ.”

"Kết quả bài kiểm tra của bác sĩ phụ trách đã được công bố. Điểm của cô rất tốt. Bệnh viện cũng có nhiều người từ bác sĩ nội trú thăng chức lên làm bác sĩ phụ trách. Tôi đã đề cử cô. Cô và Lê Hoàng Huy gần đây, hai người có quan hệ quá thân thiết, chính vì vậy mà đã thu hút chú ý rất nhiều của các lãnh đạo trong bệnh viện. Bây giờ, cả cái bệnh viện này ai ai cũng bàn tán, đàm tiếu, cô nghĩ hành động của mình có phù hợp không?”

Nguyễn Phương Thảo đã thay đổi suy nghĩ khi nghe những lời đó: “Thầy giáo Hoàng, tôi xin lỗi.”

"Cô không có lỗi gì với tôi, mà là có lỗi với chính mình. Cô là một người tài giỏi, một hạt giống tốt, ở một chỗ quá lâu sẽ gϊếŧ chết tinh thần và nhiệt huyết của cô mất. Tôi cũng không nỡ để cô ở đây lâu như vậy, cho nên mới tích cực bàn chuyện này. Nhưng bây giờ tôi không thể khen cô trước mặt lãnh đạo của bệnh viện nữa, còn chưa chạm đến chân mà cô đã tự tay tát vào mặt rồi! Vốn dĩ, lãnh đạo bệnh viện đang do dự về việc này, vậy mà bây giờ lại còn thêm lý do để không đồng ý nữa.”

Nguyễn Phương Thảo cúi đầu và nói: "Thầy, tôi biết rằng thầy đã nỗ lực rất nhiều cho việc của tôi, là do tôi đã phụ công dạy dỗ nuôi dưỡng của thầy.”

Giám đốc xua tay: “Cô là học trò của tôi, tôi đối xử tốt với cô, chuyện đó tôi sẵn lòng; đừng nói mấy điều vớ vẩn đó. Tối hôm qua tôi có hỏi Tiểu An, Tiểu An bảo rằng Lê Hoàng Huy đã tuyên bố trước công chúng rằng cô là vợ sắp cưới của anh ấy. Xe của anh ta cũng xuất hiện trong bài đăng. Nếu có thể chắc chắn rằng cô và Lê Hoàng Huy không phải là mối quan hệ vợ chồng sắp cưới, thì những chuyện trong bài đăng đó là sai sự thật. Cô về thương lượng với anh ấy đi, nhân lúc bài viết chưa phát tán, trước tiên làm rõ, giải thích sự việc cho các lãnh đạo bệnh viện.”



Nguyễn Phương Thảo ra khỏi văn phòng giám đốc, đứng trên hành lang nhìn cái cây rụng lá ngoài cửa sổ một lúc rồi bước nhanh về phòng làm việc.

Mối quan hệ giữa cô và Lê Hoàng Huy đã đến lúc kết thúc.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không trở thành bác sĩ phụ trách trong năm nay.

Lần này gặp được Lê Hoàng Huy, ai biết sẽ phải trả giá như thế nào.

Cô chỉ là một công dân bình thường, không có khả năng tiêu xài như những người thuộc tầng lớp của Lê Hoàng Huy, và cô cũng không có hứng thú việc tiêu xài.



Lê Hoàng Huy tổ chức cuộc họp suốt một ngày một đêm, về đến nhà, anh ngay lập tức lao vào nhà tắm, tắm rửa rồi nằm trên giường.

Sau khi nhắm mắt lại, anh nhớ lại những gì đã xảy ra trên giường này vào sáng hôm qua.

Nhớ lại Nguyễn Phương Thảo lúc đó tức giận, anh hơi bực bội vò tóc.

Lật chăn bông và lấy điện thoại ném lên chiếc bàn nhỏ.

Trên màn hình điện thoại di động không có gì, không có tin tức gì của cậu nhóc mập mạp, hiển nhiên cậu nhóc mập mạp đã trở về biệt thự, ẩn náu để tránh bị anh xử lý.

Lê Hoàng Huy lại ném điện thoại lên chiếc bàn rồi quay lại giường.

Đáy mắt anh đột nhiên nhìn thoáng qua có thứ gì đó trên mặt ga giường.

Lê Hoàng Huy nghi ngờ liếc nhìn, phát hiện ra rằng đó là một vết máu đông đặc, hằn rõ trên ga khiến anh không thể không chú ý.

Nhớ đến phản ứng của người phụ nữ sáng hôm qua và việc cô tùy ý ném xe của anh vào lề đường, không có ý định tự mình đoạt lấy, trong lòng anh lại căng thẳng.

Lê Hoàng Huy ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm vào vết máu to bằng đồng xu.

Anh không suy nghĩ phức tạp về chuyện trinh tiết, nhưng anh cảm thấy hơi đau khổ khi nghĩ đến sự trong trắng của Nguyễn Phương Thảo bị anh lấy đi trong tình huống bất đắc dĩ như vậy.

Nếu nghĩ theo cách khác, nếu anh là Nguyễn Phương Thảo, chắc chắn anh sẽ tự gϊếŧ mình mất.



Nguyễn Phương Thảo cầm sữa bước ra khỏi cửa chung cư thì bị người đàn ông bên ngoài làm cho choáng váng.

Ngay khi Lê Hoàng Huy nhìn thấy cô bước ra, anh đã sải bước và ôm lấy Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo đè nén cơn tức giận cả đêm qua, bây giờ cô lập tức xả hết: “Lê Hoàng Huy, anh buông ra!"

Cô không dám lớn tiếng vì sợ thu hút sự chú ý của người khác.

Lê Hoàng Huy khống chế chân tay cô, rồi đưa cô vào trong xe.

Nguyễn Phương Thảo ngồi chỗ cửa xe của Lê Hoàng Huy, khi đến gần ghế lái, anh mở cửa xe.

Lê Hoàng Huy không nói nên lời trước hành vi của người phụ nữ này, và khóa cô giữa mình và cửa xe.

“Nếu còn cử động nữa là tôi sẽ hôn cô ở đây đấy.”

Nguyễn Phương Thảo lạnh lùng nhìn anh nói: “Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Nếu anh ép tôi, đừng trách tôi không khách sáo.”

Lê Hoàng Huy có chút sững sờ trước sự đe dọa của người phụ nữ nhỏ bé, cao vừa chạm tới xương quai xanh của anh: “Cô gái, cô cướp mất lời của tôi rồi."

“Lê Hoàng Huy, sáng hôm qua tôi chưa nói rõ, hay là anh không hiểu? Tôi không muốn dính dáng đến anh nữa, anh cút khỏi cuộc sống của tôi đi!”

“Cho dù là bị tôi cướp đi sự trong trắng, cô cũng không muốn tôi chịu trách nhiệm?”

Nguyễn Phương Thảo gượng gạo nhìn anh: “Vậy thì sao? Anh có thể tua lại thời gian, hay là muốn bồi thường?"

“Tôi muốn cưới cô!”

"Ồ, tại sao tôi phải lấy anh? Tại sao anh lại muốn lấy tôi trong số những người anh biết? Trong số những người phụ nữ anh đã ngủ, chắc chắn tôi không phải là trinh nữ duy nhất đúng không? Chẳng lẽ ai như thế anh cũng đòi lấy sao?”

Lê Hoàng Huy tức giận bật cười trước những gì cô nói: “Trong số rất nhiều người, tôi chỉ yêu một mình cô thôi."

“Là bởi vì Tiểu Bảo thân thiết với tôi, nên anh muốn kết hôn với một người phụ nữ mà anh không yêu? Anh sẵn sàng lấy tôi, nhưng tại sao tôi lại phải hy sinh vì Tiểu Bảo? Cậu bé là một trong số rất nhiều bệnh nhân của tôi, tại sao tôi vì một bệnh nhân xa lạ mà đặt cược cuộc hôn nhân của mình?” Nguyễn Phương Thảo bị gió lạnh làm run rẩy, giọng nói run run: "Tôi đã nói rõ rồi, tôi sẽ không lấy cuộc hôn nhân của mình làm trò chơi. Nếu không phải là tình yêu, tôi sẽ không kết hôn. "

Lê Hoàng Huy nhìn khuôn mặt vô cùng sinh động cùng lửa giận kia, không khỏi cúi đầu chặn đôi môi của người phụ nữ nhỏ bé này.

Nụ hôn này không đẹp, nhưng nó vừa đủ dịu dàng.

Nguyễn Phương Thảo sững sờ một lúc, cô muốn đẩy người đàn ông ra, từ chối hơi thở ấm áp của người đàn ông này.

Vòng tay của Lê Hoàng Huy giống như kẹp sắt, ôm chặt cô vào trong vòng tay của chính mình, cho dù cô có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi sự kiềm chế của anh.

Nguyễn Phương Thảo mất sức rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn sức để đẩy lại.

Lê Hoàng Huy biết rằng đây là chỗ nhà của Nguyễn Phương Thảo, vì vậy không thể hôn được lâu, chính vì vậy anh đã lợi dụng lúc người phụ nữ này kinh ngạc, bế cô lên xe và thắt dây an toàn cho cô.



Trên bờ biển.

Nhìn biển cả bao la, vô tận, Nguyễn Phương Thảo không thể tiêu hóa được những lời của Lê Hoàng Huy.

Sau một hồi im lặng, cô nói: “Tôi đã cứu Tiểu Bảo, vì vậy anh muốn dùng cuộc hôn nhân của mình để trả ơn cứu mạng của tôi cho Tiểu Bảo?”