Chương 50 Vì Sự Lỗ Mãng Của Mình, Tôi Tự Phạt Ba Ly

Mạnh Tiệm Vãn không trả lời câu hỏi của Đào Nhiễm, mở hộp thủy tinh, lấy một viên kẹo màu tím từ bên trong ra, lột giấy kẹo rồi bỏ vào miệng, lông mày khẽ nhướng lên, quả nhiên rất ngon.

Cô duỗi tay bốc một nắm, ném phần còn lại cho Đào Nhiễm: "Các chị em chia nhau đi.”

Bà chủ Mạnh Tiệm Vãn có điểm này là tốt, cô thích ăn gì, chỉ cần có mọi người ở đây, cô đều chia sẻ với bọn họ. Đào Nhiễm ôm lấy hộp kẹo, lấy trước mấy viên: "Vậy chúng em không khách sáo.”

Cô lấy một nắm tôi lấy một nắm, không bao lâu sau, hộp kẹo đầy chỉ còn lại nửa nộp, Đào Nhiễm đặt phần còn lại trên bàn, cười tủm tỉm nói: "Người ta cố ý tặng cho chị, chúng em sao không biết xấu hổ mà lấy hết chứ, biết chị thích ăn kẹo, để lại cho chị nhiều nè.”

Mạnh Tiệm Vãn nở nụ cười, ngồi trên sofa, ôm hộp kẹo trên bàn vào trong ngực, lại lấy một viên từ bên trong, bóc vỏ ra ném vào miệng, đậm vị đào.

Khách hàng lục tục đến, tất cả mọi người đều đi bận rộn, Đào Nhiễm pha cho mình một tách trà hoa cúc, thuận miệng hỏi: “Chị không tò mò người hâm mộ chị là ai sao?”

Mạnh Tiệm Vãn nửa nằm trên sofa, miệng nhai kẹo: "Hóng hớt như vậy à, có cần tiếp cho em thêm mấy đơn hàng không?”

Đào Nhiễm rụt cổ lại, bưng trà hoa cúc nhanh chóng chuồn đi làm móng cho khách hàng. Cô ấy nghĩ, chị chủ bình tĩnh như vậy, tám mươi phần trăm là đã đoán được thân phận của người hâm mộ rồi, chỉ là không muốn nói với bọn họ thôi.

Ngay từ khi Đào Nhiễm miêu tả "âu phục giày da, thắt cà vạt", Mạnh Tiệm Vãn đã đoán được, ngoại trừ Tống Ngộ thì còn ai. Đào Nhiễm đã gặp qua Tống Ngộ, không thể nào không nhận ra anh, lời giải thích duy nhất chính là Tống Ngộ sai người khác tới đưa đồ.

Mạnh Tiệm Vãn đặt một cánh tay gối sau đầu, một tay cầm điện thoại di động mở WeChat, đánh chữ trong tin nhắn: "Có phải anh tặng kẹo không?”

Tống Ngộ nhận được tin nhắn Mạnh Tiệm Vãn chủ động gửi mà hơi bất ngờ, quay đầu hỏi Tạ Vịnh: "Anh mang kẹo qua à?”

Tạ Vịnh gật đầu đáp: "Đúng vậy, sáng nay đưa đến tiệm làm móng của cô Mạnh, cô ấy không có ở đó nên tôi giao cho nhân viên tiệm của cô ấy. Dựa theo tổng giám đốc Tống phân phó, không có cho người viết thư.”

Tống Ngộ nghi ngờ: "Vậy làm sao cô ấy biết là tôi tặng?” Anh còn chuẩn bị chơi trò yên lặng tặng quà kia, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ nói cho cô biết, xem như là một kinh hỉ.

Tạ Vịnh im lặng suy nghĩ một lát, suy đoán: "Có thể là bởi vì cô Mạnh tương đối thông minh.”

Tống Ngộ sửng sốt, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, cười sáng lạn hơn cả mặt trời ngoài cửa sổ, giống như người được khen là mình: "Anh nói không sai, cô ấy quả thật rất thông minh.”

Tạ Vịnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: "Tổng giám đốc Tống, cậu bảo tôi giúp cậu tìm kiếm tài liệu liên quan đến xe máy, tôi đã gửi vào email của cậu rồi, cậu chọn xong thì nói cho tôi biết, tôi đi mua. Muốn cải tiến hay có yêu cầu đặc biệt thì nói với tôi, tôi đến công ty thương lượng.”

Tống Ngộ đang vắt óc trả lời tin nhắn của Mạnh Tiệm Vãn, phất tay bảo Tạ Vịnh rời đi, anh mím môi cân nhắc nhiều lần, mới đánh ra một dòng chữ: "Là kẹo tôi tặng, cô thích không?" Dù sao cô cũng đã đoán được rồi, không cần phải che dấu nữa.

Mạnh Tiệm Vãn: "Anh đang bồi thường vì sự lỗ mãng của anh tối hôm qua à?”

Tống Ngộ bị cô nhắc mới nhớ tới tối hôm qua ở nhà hàng hải sản, chính mình không kìm được nói ra câu kia, liền thừa nhận theo lời cô: "Ừ, bồi thường.”

Mạnh Tiệm Vãn dường như không hài lòng với thái độ của anh: "Vậy ít nhất anh phải tự phạt ba ly.”

Tim Tống Ngộ đột nhiên đập nhanh hai cái, nhìn dòng chữ này, trong đầu bất giác hiện lên vẻ mặt của Mạnh Tiệm Vãn, sao anh lại có cảm giác hình như cô đang vui vẻ? Chẳng lẽ là bởi vì ăn kẹo nên tâm trạng tốt ư? Xem ra anh tặng đúng quà rồi, Lương Nguyên Nguyên chỉ biết mua váy mua túi cuối cùng cũng có một chút tác dụng.

Tống Ngộ nghiêm túc nói: "Được, lần sau tôi mời cô ăn cơm, tự phạt ba ly trước mặt cô.”

Bên kia không có đáp lại, Tống Ngộ nhìn thấy phía trên giao diện trò chuyện hiển thị "Đối phương đang nhập...", kiên nhẫn chờ đợi một hồi, kết quả Mạnh Tiệm Vãn gửi tới một icon — vì sự lỗ mãng của mình, tôi tự phạt ba ly.

Ly trong ảnh lớn như bể cá vàng, đừng nói phạt ba ly, một ly cũng không có mấy người có thể uống được. Mạnh Tiệm Vãn trả lời: "Ít nhất một ly phải lớn như vậy.”

Tống Ngộ chần chừ hỏi: "Không phải cô đang đùa đấy chứ?”

Mạnh Tiệm Vãn mỉm cười, gửi qua một câu: "Trông tôi giống như người biết đùa sao?”

Tống Ngộ: "..."

Vừa rồi vì sao anh lại cảm thấy Mạnh Tiệm Vãn tâm trạng tốt sẽ tha cho mình, anh vẫn quá ngây thơ.

——

Mấy ngày kế tiếp Mạnh Tiệm Vãn đều ở trong tiệm làm móng, nhưng không đắm chìm trong trò chơi mà là ôm máy tính bảng nghiêm túc vẽ thiết kế.

Nhân viên trong tiệm đều bận rộn, bà chủ là cô sao không biết xấu hổ chỉ ăn rồi chơi, mặc dù không làm móng tay cho khách hàng, cô cũng có thể cung cấp bản vẽ.

Cô vừa mới vẽ xong một mẫu, chuẩn bị nghiên cứu phối màu cho đẹp thì một loạt tiếng ồn ào truyền đến từ phía cửa, một người đàn ông đầu trọc lưng hùm vai gấu gõ cửa đi vào. Anh ta mặc áo thun đen, quần jean màu xanh đậm, trên chân là một đôi giày cao cấp phối màu đỏ đen, dây giày không buộc chặt, lỏng lẻo lên mặt giày, tay đeo găng tay da, mắt quét một vòng trong tiệm.

"Xin hỏi ai là Mạnh Tiệm Vãn?" Người đàn ông không tìm thấy cô gái có mái tóc hồng huyền thoại, vì vậy anh ta hỏi nhân viên trong cửa hàng.

Sở Mông và Đào Nhiễm liếc nhau, không hiểu lắm, còn hơi kinh ngạc, chẳng lẽ chị chủ đυ.ng chạm đến người ta nên người ta tìm tới cửa trả thù à.

"Tôi là Mạnh Tiệm Vãn, anh tìm tôi có chuyện gì?" Mạnh Tiệm Vãn ngồi trên sofa trong một góc, cả người dựa vào tay vịn vì cô quá gầy, bị đệm cao lớn ngăn trở, không nhìn kỹ thì không phát hiện được.

Nghe thấy có người gọi mình, cô buông máy tính bảng trong tay xuống đứng lên, kéo xuống vạt áo ngắn tay bên hông.

Người đàn ông nhìn thấy chính chủ liền lộ ra tám chiếc răng mỉm cười phục vụ tiêu chuẩn chuyên nghiệp, chỉ có điều bởi vì dáng người vạm vỡ, làn da ngăm đen, cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng như tuyết trông hơi đáng sợ, giống như đến để đánh nhau: "Là như vậy, xe máy cô đặt ở cửa hàng của chúng tôi đã cải trang xong, cô lái thử vài vòng, nếu chỗ nào cần cải thiện thì tôi sẽ chỉnh giúp cô.”

Mạnh Tiệm Vãn không hiểu ra sao: "Anh có nhầm không? Tôi không mua xe máy trong cửa hàng của anh.”

Cô quả thật có ý định mua xe máy, cũng nhìn trúng vài mẫu xe có ngoại hình tương đối tốt, đang chờ Cẩu Thịnh rảnh rỗi, kêu cậu ta đi chọn cùng cô.

Người đàn ông đầu trọc tiếp tục mỉm cười: "Tôi không nhầm, địa chỉ là tiệm làm móng Hạng Vãn, người mua là Mạnh Tiệm Vãn.”

"Anh đừng cười." Mạnh Tiệm Vãn nói.

“...... Được rồi, được rồi. "Người đàn ông đầu trọc thu hồi nụ cười chuyên nghiệp, chỉ chỉ chiếc xe máy đậu ngoài cửa: "Cô xem, có muốn lái thử một vòng không?”

Mạnh Tiệm Vãn nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe máy toàn thân màu đen, thân xe chỉ có mấy đường nét màu xanh biếc, trông rất ngầu, cô có thể tưởng tượng được hình ảnh nó lao nhanh như chớp trên con đường rộng lớn. Chiếc xe máy này chính là một trong những chiếc mà cô nhìn trúng - Kawasaki H2, tốc độ khởi động so với xe thể thao cũng không hề thua kém.

Đôi mắt cô sáng lên, lần đầu tiên xuất hiện tình huống nói năng lộn xộn: "Cái này, đây là..."

Nữ tay đua xe máy không phải là hiếm, người đàn ông đầu trọc đã quen với điều này: "Chủ sở hữu nó là cô."

Mạnh Tiệm Vãn ép buộc mình phải bình tĩnh, tìm lại lý trí bị mất, bình tĩnh nói: “Nhưng tôi thật sự không có tới cửa hàng của các anh..." Cô dừng một chút, bỗng nhiên trong lòng sáng lên: "Người trả tiền có phải họ Tống hay không?”

Để chứng minh suy đoán của cô, một giây sau điện thoại di động của cô vang lên.

Tống Ngộ: "Vãn Vãn, tôi tặng cô xe máy cô thích không? Cô chờ tôi một lát, tôi xong việc bên đây sẽ lập tức tới lái thử cùng cô.”

------ Ngoài lề------

Hiện tại biết lúc trước Chu Chu bắt Triệu Dịch Sâm bị lộ tẩy tự phạt ba chén là học với ai chứ?

Tống Ngộ: Xin lỗi, đó là tất cả những gì tôi chơi. [Mỉm cười.]