Chương 49: Người Hâm Mộ Tặng

Nếu như không phải Mạnh Tiệm Vãn đang cầm đồ trong tay thì đã sớm đánh một quyền vào mặt của Tống Ngộ rồi. Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trong ấn tượng của cô anh giống như một tên lưu manh vậy, anh còn không biết xấu hổ nói mình hiểu lầm anh.

Mạnh Tiệm Vãn bưng đĩa đi qua bên cạnh anh, trở lại vị trí của mình với vẻ mặt không cảm xúc, Lương Nguyên Nguyên sợ cô nhận ra điều gì đó, không dám nói một lời nào mà vùi đầu ăn.

Đào Nhiễm làm móng tay cho Tống Ngộ nên có ấn tượng sâu sắc với anh, không nhịn được hỏi Mạnh Tiệm Vãn: "Đó không phải là anh Tống sao? Chị, anh ấy vừa nói gì với chị vậy? Không phải hẹn làm móng tay đấy chứ?”

Lương Nguyên Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trợn tròn, vẻ mặt một lời khó nói hết, anh họ sơn móng tay à? Anh chỉ vì theo đuổi Mạnh Tiệm Vãn thôi đúng không?

"Không nói gì." Mạnh Tiệm Vãn ném tôm vào nồi lẩu cay sôi sùng sục, thản nhiên nói: "Anh ta nói công việc của anh ta rất ổn định, không dính người, muốn làm bạn trai chị.”

Nghe vậy, cả bàn không ai không khϊếp sợ, Cẩu Thịnh và Ngụy Xán Dương đều phun đồ ăn trong miệng ra, mà Lương Nguyên Nguyên càng kinh ngạc đến rớt cằm.

Lương Nguyên Nguyên xem như phục Tống Ngộ rồi, theo cô ấy thấy, bản thân anh chính là trở ngại lớn nhất trên con đường theo đuổi vợ.

Khu tự phục vụ cách chỗ ngồi một khoảng nên bọn họ đều không nghe rõ Tống Ngộ và Mạnh Tiệm Vãn nói chuyện gì, ai có thể nghĩ tới anh Tống mặc âu phục giày da, khí chất ngời ngời lại có thể nói ra những lời hạ thấp đẳng cấp này. Mọi người cách mấy chỗ ngồi nhìn Tống Ngộ bên cạnh cửa sổ, anh ngồi một bàn bốn người, trước mặt bày một cái nồi nhỏ, anh đang kẹp miếng cá tươi để vào trong nồi, tư thế tao nhã.

Mọi người cảm khái, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Sự tò mò hóng hớt của Đào Nhiễm vẫn chưa tan biến, cô ấy chống cằm hỏi: "Chị có đồng ý không?”

"Nếu như không phải sợ máu bắn tung tóe ảnh hưởng đến sự thèm ăn của các em, chị đã cầm dao lên rồi." Mạnh Tiệm Vãn vớt tôm lớn nấu đến đỏ rực ra, hai ba lần đã bóc vỏ tôm ra, cô còn ngại chưa đủ cay mà múc thêm một thìa tương ớt đổ lên trên, sau đó đưa cả con tôm vào miệng.

Lương Nguyên Nguyên: "..."

Lương Nguyên Nguyên ở trong lòng yên lặng thắp một ngọn nến cho anh họ.

Mạnh Tiệm Vãn nhanh chóng bỏ qua đề tài này, nói tiếp chuyện mua xe máy, Lương Nguyên Nguyên thấy thế lấy cớ đi toilet rời khỏi chỗ ngồi, đến quầy thu ngân thanh toán tiền.

Bữa tiệc kết thúc, bầu trời ngoài cửa sổ kéo lên tấm màn màu đen, đèn hoa vừa lên, chiếu rọi trên kính trong suốt, khách hàng trái lại đến nhiều hơn, nhộn nhịp, nóng hổi, tràn ngập hương thơm thức ăn, làm cho người ta lười không muốn nhúc nhích.

Lúc Mạnh Tiệm Vãn đứng dậy thanh toán thì nghe nhân viên thu ngân thông báo đã được tính tiền, cô hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía mấy người phía sau, mấy người hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt tỏ vẻ "Không phải em trả tiền".

"Là em." Lương Nguyên Nguyên thấy không giấu được, giơ tay lên chủ động thẳng thắn: "Lần trước chị nói sau này em đến cửa hàng làm móng đều sẽ được giảm giá, em làm sao không biết xấu hổ nên nhất định phải mời các chị ăn một bữa chứ. Chị, nếu chị từ chối thì không coi em là bạn rồi.”

Mạnh Tiệm Vãn vốn không phải là người câu nệ, cô cất điện thoại di động rồi gật đầu: "Lần sau mời em ăn cơm.”

Lương Nguyên Nguyên lập tức gật đầu: "Vâng ạ.”

Mấy người ra khỏi nhà hàng hải sản, đi đến chỗ đỗ xe, Cẩu Thịnh và Ngụy Xán Dương lái xe, phụ trách đưa các cô gái về. Mạnh Tiệm Vãn nghiêng người hỏi Lương Nguyên Nguyên: "Nhà em ở đâu? Chị đưa em về.”

Lương Nguyên Nguyên vừa định gật đầu nói vâng thì chợt nghĩ đến cái gì, lập tức đổi giọng: "Không, không cần, nhà em cách chỗ này rất gần, em tự về được.”

Mạnh Tiệm Vãn không yên tâm: "Em chắc chứ?”

Lương Nguyên Nguyên: "Vâng, về tới nhà em sẽ nhắn tin cho chị.”

Mạnh Tiệm Vãn không kiên trì nữa, xách chìa khóa xe đi đến chỗ đậu xe, một lát sau, lái chiếc siêu xe sáng chói chạy trên đường, rất nhanh biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Lương Nguyên Nguyên thở phào nhẹ nhõm, đợi một lát, quả nhiên thấy Tống Ngộ đi ra từ trong nhà hàng phía sau. Cô ấy một tay chống nạnh một tay chỉ Tống Ngộ, lớn tiếng rêu rao: "Em không biết thì ra anh họ em là người như vậy, những lời nói vừa rồi của anh là gì vậy hả? Thảo nào chị ấy không thích anh! Chị ấy không ra tay đánh anh là bởi vì chị ấy khoan dung độ lượng, không so đo với anh.”

Tống Ngộ vỗ tay cô ấy ra: "Nói chuyện với anh mà không biết phân biệt lớn nhỏ gì cả.”

"Em nói sai sao?"

"Lên xe, về nhà."

"Anh đang chột dạ, cố ý tìm cớ..."

Tống Ngộ kéo cổ áo cô ấy, xách cô ấy như xách gà con nhét vào trong xe, rồi tự mình ngồi lên ghế lái. Đèn đường ban đêm sáng ngời, chiếu lên mặt đường tối đen, rắc lên một quầng ánh sáng trắng.

Tống Ngộ cầm vô lăng, giống như vô tình nói: "Mạnh Tiệm Vãn đã nói gì với em?”

Lương Nguyên Nguyên còn đang giận anh, tay chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, quay ót hướng về phía anh, như không nghe thấy lời của anh, chỉ lo thưởng thức cảnh đêm của Đế Đô.

Tống Ngộ hít một hơi, vươn gõ đầu cô ấy một cái: "Anh hỏi em đó.”

Lương Nguyên Nguyên quay đầu nhìn anh một cái, vừa uất ức vừa tức giận nói: "Chị ấy nói muốn cầm dao chém cái đầu chết tiệt của anh, vì bảo vệ tính mạng, em cảm thấy mấy ngày kế tiếp anh vẫn không nên đi gặp chị ấy là tốt nhất.”

Tống Ngộ: "..."

Lương Nguyên Nguyên tự cảm thấy mình nhận lợi ích từ người ta, ăn đồ của người ta, còn lấy túi người ta mua, tối nay gián tiếp ăn bữa cơm hải sản người ta mời, không thể không giúp đỡ: "Đúng rồi, em nghe chị ấy nói muốn mua xe máy, anh mua cho chị ấy đi.”

Tống Gặp bật đèn báo rẽ, xe rẽ phải: "Xe máy ư? Xe máy nào?”

"Em làm sao biết những thứ này, chỉ nghe thấy bọn họ đang thảo luận cái gì BMW 1000 RR, Yamaha, Kawasaki, những thứ khác em cũng không biết." Lương Nguyên Nguyên nói.

"Bảo em hỏi thăm sở thích của cô ấy, sao em còn lén lút cắt bớt vậy hả?"

"Vậy thôi anh dẹp đi, em chịu giúp anh đã là tốt lắm rồi." Lương Nguyên Nguyên ghét bỏ nói: "Không thể trông cậy vào chính mình, một người đàn ông còn làm móng tay, cô có biết chuyện này không?”

Tống Ngộ suýt chút nữa sặc nước miếng, ho khan một tiếng, thậm chí Mạnh Tiệm Vãn còn nói chuyện này cho con bé biết à?

——

Mạnh Tiệm Vãn ở tiệm làm móng cả đêm, hơn mười giờ ngày hôm sau mới dậy, ngáp đi xuống dưới lầu, lấy cho mình một ly nước, còn chưa kịp uống đã bị Đào Nhiễm gọi lại: "Chị ơi, có chuyển phát nhanh của chị, em đã ký nhận rồi, đặt trên bàn đấy.”

Mạnh Tiệm Vãn quay đầu, quả nhiên thấy trên bàn có một hộp chuyển phát nhanh: "Gần đây chị không mua đồ.”

"Vậy em cũng không biết." Đào Nhiễm nhún vai: "Em nhìn sơ qua chỉ thấy có người nhận, cột người gửi không điền thông tin cá nhân, hơn nữa người đưa đồ tới ăn mặc cũng không giống nhân viên chuyển phát nhanh, là một thân âu phục, còn đeo cà vạt.”

Mạnh Tiệm Vãn uống một cốc nước ấm, đặt cốc lên bàn, dùng sức xé mở chuyển phát nhanh ra, mấy thợ làm móng đều tò mò vây quanh.

Thấy trong thùng carton là một hộp thủy tinh hình vuông, bên trong chứa kẹo đủ màu sắc, nhìn giấy gói đều là kẹo nhập khẩu.

Đào Nhiễm che miệng hô nhẹ một tiếng: "Chẳng lẽ đây là người hâm mộ của chị tặng?!”

------ Ngoài lề------

Một vị tống tiên sinh họ Tống không biết tên: đúng đúng, chính là người hâm mộ tặng!

Tiểu Tạ: Cuối cùng cũng làm được một chuyện đẹp, thư ký Tiểu Vương thành thật không lừa tôi...