"Em đột nhiên nhớ tới, anh không thể đi cùng em!” Lương Nguyên Nguyên thấy Tống Ngộ chuẩn bị lên lầu thay quần áo, liền vội vàng gọi anh lại: "Chẳng lẽ anh đã quên rồi à? Thân phận hiện tại của em là nằm vùng. nếu như chúng ta cùng nhau xuất hiện, chẳng phải chị ấy sẽ biết mối quan hệ của em và anh sao? Chị ấy chán ghét anh như vậy, chắc chắn cũng chán ghét em theo. Vậy thì làm sao em có thể giúp anh thăm dò tin tức chứ? Anh nên suy nghĩ kỹ càng một chút đi.”
Tống Ngộ bị thuyết phục, bước chân dừng lại một lúc lâu, tay đặt lên tay vịn cầu thang, đưa lưng về phía Lương Nguyên Nguyên, nói với giọng điệu trầm thấp: "Em đợi anh một chút.”
Lương Nguyên Nguyên há miệng, không thể tin nổi mà nhìn bóng lưng anh, không phải đấy chứ, anh thật sự muốn đi à?
Một lát sau, Tống Ngộ đi xuống từ trên lầu, anh vẫn mặc một bộ quần áo ở nhà vừa rồi, áo polo rộng thùng thình cùng quần thể thao, mang dép lê, giống như dáng vẻ tản mạn mà tùy tính khi ngồi trên ban công đọc sách.
Lương Nguyên Nguyên đoán không ra anh đang suy nghĩ cái gì, lẳng lặng chờ đợi, cho đến khi anh không nhanh không chậm đi tới trước mặt mình, đưa một thẻ ngân hàng tới: "Lát nữa đi ăn cơm em trả tiền, đừng để chị dâu em trả tiền.”
Lương Nguyên Nghiễm đờ đẫn hai giây, thì ra anh đi lấy tiền, sau khi cô phản ứng lại hai mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ, vươn hai bàn tay nhỏ bé thành kính nhận lấy thẻ ngân hàng, vỗ ngực nói: "Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, anh ở nhà chờ tin tốt của em nha!”
Tống Ngộ thấy cô lộ ra dáng vẻ thấy tiền liền sáng mắt, lập tức dặn dò: "Em dám tiêu tiền bừa bãi thử xem. Tiền trong thẻ này là quỹ tình yêu của anh, chỉ có Mạnh Tiệm Vãn mới có quyền sử dụng, mua cho em một cái túi là tốt lắm rồi.”
Lương Nguyên Nguyên bĩu đôi môi nhỏ nhắn của mình, bỏ thẻ vào trong túi nhỏ, nhỏ tiếng nói thầm: "Nhìn dáng vẻ bủn xỉn của anh kìa. Em biết rồi, em sẽ không tiêu xài lung tung một đồng tiền nào, được chưa?”
Anh coi Lương Nguyên Nguyên cô là loại người tham lam món lời nhỏ sao?
Lương Nguyên Nguyên vừa khó chịu với Tống Ngộ vừa đi ra ngoài.
Mạnh Tiệm Vãn lo cô không tìm được nhà hàng, cố ý gửi vị trí đến điện thoại di động của cô, cô gọi xe đến quán ăn hải sản.
Sau một trận mưa, mặt đường ẩm ướt, mây đen còn chưa tan đi, sắc trời âm u, cũng may không còn quá oi bức, trong không khí lộ ra hơi nước mát mẻ.
Lương Nguyên Nguyên đến nơi, dựa theo định vị đi thẳng lên lầu ba, Sở Mông ngồi ở lối đi nhìn thấy bóng dáng của cô đầu tiên liền đứng lên vẫy tay: "Nguyên Nguyên, ở đây!”
Lương Nguyên Nguyên nhìn lại theo tiếng gọi, vui vẻ nở nụ cười, giống như một con bướm nhỏ vui vẻ bay qua, nếp gấp màu xanh da trời trên không trung tạo ra từng vòng gợn sóng. Cô ngồi ở chỗ trống bên cạnh Mạnh Tiệm Vãn, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm, cười tủm tỉm chào hỏi cô: "Chào chị.”
Cẩu Thịnh đang bưng một tách trà đưa đến bên miệng, tùy ý liếc mắt một cái, dừng lại nói: "Chị Mạnh, chị có thêm em gái học sinh trung học từ khi nào vậy?”
Hôm nay không những có nhân viên trong tiệm còn có bạn bè tới tụ tập ăn tối, ngoại trừ Chung Thành phải quản lý quán bar không có thời gian tới, những người khác đều tới.
Mạnh Tiệm Vãn rót một tách trà cho Lương Nguyên Nguyên, thỏa mãn sự tò mò của cậu ta mà nói: "Bạn mới kết.”
Lương Nguyên Nguyên có tính cách vui vẻ, nhiệt tình với mọi người, nghe thấy Mạnh Tiệm Vãn giới thiệu mình liền vươn tay về phía Cẩu Thịnh: "Xin chào, em tên là Lương Nguyên Nguyên, em không phải học sinh trung học, vài ngày nữa em sẽ học đại học.”
Cẩu Thịnh "A" một tiếng, ngượng ngùng nở nụ cười, lễ phép bắt tay cô ấy một cái.
Người đã đến đông đủ, Mạnh Tiệm Vãn gọi mọi người bắt đầu, mấy nam sinh dẫn đầu rời khỏi chỗ ngồi, đến khu tự phục vụ chọn hải sản, các cô gái thì vừa nói chuyện phiếm vừa từ từ xuyên qua lối đi, lấy đồ ăn nhẹ và múc canh.
Nhà hàng Mạnh Tiệm Vãn chọn thuộc loại cao cấp xa hoa, có các loại hải sản đa dạng, tươi ngon, đồ ăn nhẹ cũng rất tinh xảo, món canh đậu phụ hải sản kia càng làm lên sự phong phú tươi ngon, Lương Nguyên Nguyên nói thẳng giống như canh cô ấy ăn ở Hàn Quốc.
Các cô gái tụ tập lại với nhau luôn có chủ đề nói không hết, Lương Nguyên Nguyên ăn thịt béo trong càng cua, phổ cập kiến thức trang phục JK cho họ, giống như một nhân viên bán hàng tận tâm, thề là phải kéo họ vào hố: "Những chiếc váy nhỏ này rẻ lắm, chỉ hơn một trăm tệ mà kết cấu và thiết kế đều rất đẹp! Chỉ cần chị mặc một lần, em bảo đảm chị sẽ mua vào tay nhiều vô số kể..."
Cô ấy vui vẻ nói, giơ vỏ càng cua khoa tay múa chân trên không trung, đột nhiên, khóe mắt chợt chú ý tới bóng người từ cửa thang máy đi ra, hoàn toàn ngây dại.
Anh, anh họ?! Không phải anh không đến sao?
Tống Ngộ mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, đeo cà vạt, đồng hồ đeo tay, giày da đều lộ ra sự cao quý, trông có vẻ không giống như đến ăn hải sản mà giống như tham gia tiệc, cả nhà hàng hải sản cũng bởi vì sự xuất hiện của anh mà trở nên nguy nga lộng lẫy, rực rỡ lấp lánh, đèn pha lê trên đỉnh đầu thoạt nhìn rực rỡ hơn bình thường.
Lương Nguyên Nguyên bị bị nghẹn bởi một miếng thịt cua mà ho khan một tiếng, Tống Ngộ trong nháy mắt chính xác nhìn thấy cô ấy, nhưng chỉ tùy ý liếc mắt một cái giống như không biết cô ấy. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, anh ngồi xuống ở vị trí bên cạnh cửa sổ, cúi đầu chỉnh sửa khuy măng sét với vẻ mặt lạnh nhạt.
Tống Ngộ ở nhà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không đành lòng buông tha cơ hội ngàn năm có một này. Anh và Lương Nguyên Nguyên cùng xuất hiện quả thật sẽ khiến cho Mạnh Tiệm Vãn nghi ngờ, không có lợi cho tương lai thả dây dài câu cá. Nhưng mà nếu như một mình anh tới đây thì có thể ngụy trang thành tình cờ gặp.
Vì thế, sau khi Lương Nguyên Nguyên rời đi không bao lâu, Tống Ngộ liền một mình lái xe đến, may mà trước khi Lương Nguyên Nguyên rời đi, anh đã thuận miệng hỏi tên nhà hàng.
Mạnh Tiệm Vãn đang thảo luận về xe mô tô với Cẩu Thịnh và Ngụy Xán Dương, không để ý đến tình hình chung quanh. Gần đây cô đột nhiên có hứng thú với xe mô tô, Cẩu Thịnh vừa khéo là chuyên gia trong lĩnh vực này, giới thiệu cho cô vài chiếc, còn tìm ảnh chụp trong điện thoại di động cho cô xem, giới thiệu tính năng riêng biệt, tốc độ của từng loại, v…v.
Dĩ nhiên sự xuất hiện của Tống Ngộ đã tạo nên sự xôn xao không nhỏ, những cô gái kia liên tiếp nhìn về phía anh, thậm chí còn có người can đảm cầm điện thoại di động đi tới xin wechat, hiếm khi gặp được một người đàn ông có diện mạo đẹp trai như vậy ở ngoài đời, ai mà không muốn nhìn thêm vài lần, nếu có thể lấy được thông tin liên lạc thì càng tốt.
Thế nhưng Tống Ngộ từ đầu đến cuối đều bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, lễ phép mà xa cách từ chối: "Xin lỗi, không tiện cho.”
Mạnh Tiệm Vãn ăn xong hàu sống trước mặt, thấy mọi người đều rất thích ăn liền bưng khay thức ăn đứng dậy định đi lấy thêm, kết quả vừa đi chưa được mấy bước thì Tống Ngộ đã bước tới, cầm một cái kẹp inox trong tay, mỉm cười nói: "Vãn Vãn, thật trùng hợp.”
Nhóm cô gái vừa rồi muốn WeChat bị từ chối nhìn thấy thế bèn không khỏi ảm đạm, thì ra không phải anh từ chối, cách xa người ngoài ngàn dặm mà là vì không gặp được người kia.
Mạnh Tiệm Vãn làm bộ như không thấy, tự mình gắp hàu sống đặt lên đĩa, đối với cô mà nói, cảm giác tồn tại của Tống Ngộ có thể còn không bằng không khí.
"Vãn Vãn?" Tống Ngộ không chút nản lòng, nghiêng đầu nhìn sắc mặt cô, dịu dàng nói: "Nếu không thì tôi ăn cùng cô nhé, tôi tới đây một mình.”
Mạnh Tiệm Vãn giật môi, lạnh lùng nói: "Không hoan nghênh.”
Tống Ngộ mím môi dưới, quyết định không vòng vo: "Cô không thể cho tôi một cơ hội sao?”
"Không thể." Mạnh Tiệm Vãn lại gắp thêm hai con cua lớn, tầm mắt vừa chuyển, con tôm vừa mới đổ thêm vào hình như cũng không tệ, cô vui vẻ đi tới, chọn mấy con lớn, sau đó đậy nắp trên đĩa, đề phòng chúng nhảy ra ngoài.
"Hay là cô cho tôi thời gian thử việc đi? Ba tháng, hết hạn ba tháng, nếu cô không hài lòng thì chúng ta sẽ chia tay, cô cũng không chịu thiệt thòi mà." Tống Ngộ hạ thấp thái độ xuống, cố gắng quảng bá bản thân: "Dù thế nào đi nữa tôi cũng là một ông chủ, có dáng vẻ đẹp trai tính cách dịu dàng, sống tốt lại không dính người, làm bạn trai cô vẫn rất..."
Mạnh Tiệm Vãn trừng mắt nhìn anh, anh đang nói cái gì vậy???
Tống Ngộ dừng lại, lúc này mới nhận ra mình đã nói cái gì, vội vàng hoảng hốt giải thích: "Tôi không có ý đó, ý của tôi là... Tôi muốn nói..." Suy nghĩ một lúc lâu, lúc này thật sự không tìm được cớ, anh nhắm nghiền hai mắt lại: "Ý tôi là, sống rất tốt.”
------ Ngoài lề------
Tống Ngộ: Sống khá tốt, nghi ngờ mình sắp bị Vãn Vãn đánh chết:)
Chị Mạnh: Anh biết thì tốt.