Đứa, đứa bé ư?!
Cả người Tống Ngộ như bị sét đánh, ngay cả miệng Mạnh Tiệm Vãn anh còn chưa đυ.ng tới, lấy đâu ra đứa bé vậy? Cô lại nói với vẻ mặt thản nhiên, giống như hai người bọn họ đã ở trong xe làm chuyện không thể cho người khác nhìn thấy.
Người thật sự bị kí©h thí©ɧ là Mạnh Duy Hạ, nếu như trước đó cô ta vẫn còn hơi nghi ngờ thì bây giờ cô ta đã xác định, Mạnh Tiệm Vãn chính là cố ý nhằm vào cô ta.
Cô ta càng biểu hiện để ý Tống Ngộ, Mạnh Tiệm Vãn lại càng thân thiết với Tống Ngộ, mượn cơ hội này để tra tấn cô ta.
Mạnh Duy Hạ tức giận, siết chặt ngón tay, trong mắt chứa đựng sự bướng bỉnh không chịu thua, lần nào có mặt Tống Ngộ cô cũng kìm nén lửa giận, không để cho mình phát cáu.
Thế nhưng cuối cùng lý trí còn sót lại cũng không thể đè xuống sự ấm ức trong ngực, cô ta liếc xéo Mạnh Tiệm Vãn, lạnh lùng châm chọc nói: "Không biết xấu hổ.”
Mạnh Tiệm Vãn nhún vai, tỏ vẻ "Tôi đây cũng không thèm phản bác” và gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy, tôi không thể sánh được với chị gái tài đức vẹn toàn như chị. Chị đã nói xong chưa? Nói xong thì tôi đi ngủ.”
Cô thật sự buồn ngủ gần chết rồi. Cô phất tay, vừa ngáp vừa giơ cao hai tay duỗi thắt lưng, cúi đầu híp mắt, toàn bộ dựa vào trực giác từng bước đi vào trong nhà, tư thế như một con rối giật dây, ước gì một giây sau có thể ngã xuống đất ngủ.
Bình thường Mạnh Tiệm Vãn cũng là thành viên của hội thức khuya, nhưng đêm nay cô tham gia biểu diễn xiếc xe đã tiêu hao quá nhiều sức lực, lại còn uống không ít rượu, vì vậy cơn buồn ngủ càng mãnh liệt hơn, nếu không thì cô cũng không đến mức ngủ mê man trên xe, không hề cảnh giá một chút nào.
Tống Ngộ vẫn duy trì tư thế bịt mũi, nhìn bóng lưng cô càng đi càng xa, cho đến khi biến mất trong tầm mắt. Anh chuẩn bị lên xe, thì một dòng chảy nóng rực đột nhiên chậm rãi chảy ra từ trong khoang mũi, xuyên qua kẽ ngón tay chảy đến mu bàn tay.
Lúc đầu anh vẫn chưa lấy lại tinh thần, nghĩ rằng mình đang chảy nước mũi, đến khi nhận ra đó là cái gì liền luống cuống tay chân tìm khăn tay lau, đưa đến trước mắt nhìn, quả nhiên là vết máu đỏ thẫm.
Mạnh Tiệm Vãn đánh anh đến chảy máu cam mà còn không biết xấu hổ nói anh là bố của đứa bé!
Gió thổi cây cối lung lay vang lên xào xạc, hai tay Mạnh Duy Hạ khép lại áo ngủ dài đến đầu gối, lộ ra một đôi chân gầy như cây trúc, trong bóng đêm mông lung, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn Tống Ngộ với vẻ mặt ngơ ngác, không có một tia cảm xúc nào .
Chẳng lẽ bởi vì Tống Ngộ nhìn thấy thân thể Mạnh Tiệm Vãn, bỗng cảm thấy nóng trong người nên mới chảy máu mũi à? Vì vậy, hai người họ thật sự đang ở trong xe ...
Mạnh Duy Hạ nhanh chóng vứt bỏ suy đoán trong đầu, cô ta vẫn giữ quan điểm trước kia, người đàn ông như Tống Ngộ không thể nào thích Mạnh Tiệm Vãn. Lời nói vừa rồi của Mạnh Tiệm Vãn tám mươi phần trăm là bịa đặt, mục đích chính là để chọc tức cô ta.
Cổ họng của cô ta trở nên khô khan, Mạnh Duy Hạ hắng giọng, nhẹ nhàng nói: "Anh Tống, anh..."
Ý định ban đầu của cô ta là hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng cô ta lại không biết mở miệng như thế nào nên liền dừng lại. Mũi Tống Ngộ bị khăn tay chặn, dĩ nhiên giọng nói cũng mang theo giọng mũi nồng đậm: "Tôi cũng không biết xấu hổ.”
Mạnh Duy Hạ: "..."
Tống Ngộ kéo cửa xe ngồi vào, khi phát hiện mũi không chảy máu nữa thì lấy khăn tay ra, ném vào trong hộp đựng đồ vật ở giữa ghế lái và ghế phụ, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự.
Trước đó Tống Ngộ đã hiểu rõ tình huống của Mạnh Tiệm Vãn, ngoại trừ mẹ ruột và cha dượng đối xử tốt với cô, anh chị và người lớn trong nhà tựa như đều không thích cô. Cho dù không có những thông tin đó, chỉ căn cứ vào biểu hiện của Mạnh Duy Hạ trong bữa tiệc và thái độ của Mạnh Tiệm Vãn đối với cô ta, anh cũng có thể phán đoán ra, Mạnh Tiệm Vãn ở nhà không được chào đón.
Anh cũng không muốn lãng phí thời gian tinh lực bày ra mặt tốt đối với người cô ghét.
Trong gương chiếu hậu, Mạnh Duy Hạ một mình đứng dưới ánh đèn đường, cả người lung lay sắp đổ, hốc mắt chua xót, giống như đã chịu một sự uất ức vô cùng lớn.
Tống Ngộ không nhìn cô ta nữa, giơ tay sờ dưới mũi một chút, xác nhận máu đã thật sự dừng lại mới thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa hôn mà đã bị đánh thành như vậy, nếu thật sự hôn, vậy chẳng phải đêm nay anh sẽ chết ở chỗ này sao?
Anh nhìn con đường rộng lớn không một bóng người ở phía trước, liên tục thở dài, anh thích ai không thích, sao lại cứ phải rung động với Mạnh Tiệm Vãn.
Tối hôm đó, Tống Ngộ mơ thấy một giấc mơ có Mạnh Tiệm Vãn.
No giống hệt cảnh tượng ngoài đời, bóng đêm đậm đặc, ánh trăng sáng bóng, trong không khí phảng phất mùi hoa dành dành, Mạnh Tiệm Vãn ngồi ở ghế lái phụ, anh đứng bên cửa xe, khom lưng cúi thấp, đặt cô lên lưng ghế hôn môi.
Cô mở to hai mắt, hai tay đặt vào l*иg ngực anh muốn đẩy anh ra, anh đã sớm phát hiện ý đồ của cô, một tay cầm hai cổ tay cô cố định trước người, đầu lưỡi tiến vào quấn quýt lấy cô, mạnh mẽ chiếm đoạt. Xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng môi lưỡi dây dưa rất nhỏ.
Hình ảnh thay đổi, là trên ban công nhà anh, ở góc tường đặt mấy chậu cây xanh lá to bè, từng ánh mặt trời rọi xuống những chiếc lá màu xanh kia. Mạnh Tiệm Vãn mặc áo dài tay màu trắng rộng thùng thình, tựa vào ghế dài nhắm mắt phơi nắng, trước kia anh chưa từng thấy qua dáng vẻ yên tĩnh dịu dàng như vậy.
Anh đi tới ngồi bên cạnh cô, tay không hiểu sao lại dán lên bụng cô, nơi đó có độ cong hơi nhô lên...
Tống Ngộ bị tiếng gõ cửa đánh thức, anh mở mắt ra, nhìn chằm chằm cảnh vật mơ hồ trước mắt với vẻ mặt mờ mịt, cánh tay thò vào tủ đầu giường, lấy mắt kính, tầm nhìn lập tức trở nên rõ ràng.
Cảnh tượng trong mơ quá mức chân thật, anh phải chờ một lúc lâu mới có thể dứt ra được, khi suy nghĩ quay lại, anh nhớ đến câu nói đùa của Mạnh Tiệm Vãn vào tối hôm qua, cũng tại cô, đang yên đang lành nhắc tới đứa bé gì đó, làm hại anh nằm mơ làm bố.
“Cậu chủ, đã tám giờ rồi, cậu còn chưa rời giường sao?” Giọng nói của dì Đỗ cùng tiếng gõ cửa từ truyền đến bên ngoài, tựa như hơi lo lắng: "Có phải cậu cảm thấy không khỏe hay không?”
Tống Ngộ cầm lấy điện thoại di động, trên màn hình hiển thị bảy giờ năm mươi sáu phút, rõ ràng đặt chuông báo thức sáu giờ rưỡi, vậy mà anh lại không nghe thấy, ngủ quên luôn.
Anh còn chưa buông điện thoại xuống, điện thoại của thư ký đã gọi tới, chắc hẳn do đã đến giờ này mà không thấy anh đâu, lo lắng anh xảy ra chuyện gì.
Sau khi Tống Ngộ rời giường rửa mặt, còn không kịp ăn bữa sáng đã ngồi lên xe đến công ty.
Mạnh Tiệm Vãn cũng không khác lắm. Lúc này cô mới tỉnh lại, không có gì bất ngờ, trên bàn ăn lại là một người nhà chờ cô, cô ngáp dài kéo dép lê ngồi bên cạnh Mai Tư Tú, nở nụ cười xin lỗi bà.
Tối hôm qua nếu không phải Tống Ngộ lái xe chở cô về nhà, cô còn vốn định ở lại tiệm làm móng, tầng hai có một căn phòng dành cho cô, bình thường khi cô không về nhà đều ngủ ở đó.
Ánh mắt của Mạnh Duy Hạ hầu như đều dính vào người Mạnh Tiệm Vãn, nhưng ngại bà cụ và Mạnh Vị Hoài đang ở đây nên không dám nói gì. Mạnh Tiệm Vãn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt tiều tuỵ của cô ta, chắc là bị kí©h thí©ɧ cả đêm không ngủ được, không khỏi muốn bật cười.
Sau khi ăn sáng xong, Mạnh Tiệm Vãn chuẩn bị ra ngoài, đi tới cửa gara mới nhớ tới xe của mình đậu ở xưởng xe, lại không biết chìa khóa xe đang để ở đâu.
Cô trở lại phòng lục lọi quần short mặc hôm qua, sờ bốn cái túi trước sau, bên trong ngoại trừ một hộp kẹo nhỏ thì không có gì cả.
Mạnh Tiệm Vãn cố gắng nhớ lại, kết luận chìa khóa xe không phải rơi ở xưởng xe mà là rơi trên xe Tống Ngộ. Cô nghiêng về phía sau, bởi vì trước khi đi, cô còn chạm vào chìa khóa xe trong túi.
Mạnh Tiệm Vãn tìm điện thoại di động, mở khung nhắn tin wechat của Tống Ngộ ra, gửi cho anh một cái biểu cảm, thăm dò anh có ở đó không.
Tống Ngộ lập tức trả lời: "Mẹ đứa bé, tìm tôi có chuyện gì?”
Mạnh Tiệm Vãn: "..."
Sáng sớm đã có người muốn chết, thật sự là muốn ngăn cũng không được.
------ Ngoài lề------
Tiểu Bát: Thật thích Vãn Vãn, cảm thấy làm bất cứ cái gì cũng rất hấp dẫn.