Chương 40: Chắc Có Cả Đứa Bé Rồi

Đầu óc Mạnh Tiệm Vãn vô cùng tỉnh táo, đừng nói là say rượu, ngay cả trạng thái hơi say cũng chưa tới.

Ánh mắt trong suốt của cô dừng lại trên mặt Tống Ngộ vài giây, ánh đèn thay đổi nhiều màu sắc lướt qua tròng kính, cô xác định mình không nhìn lầm, sau đó tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đặt bên hông mình, gằn từng chữ đe dọa: "Buông ra, đừng ép tôi phải đánh anh.”

Sao Tống Ngộ có thể không biết cô nói là làm, anh không hề chần chờ một chút nào mà buông tay ra, ung dung đút vào trong túi, ngón cái nhẹ vuốt ngón trỏ hai cái.

Mạnh Tiệm Vãn mặc áo thun trắng đơn giản, không có bất ký hoa văn nào, chỉ thắt nút bên hông, lộ ra một mảng da nhỏ. Vừa rồi anh chỉ lo giữ cô đứng vững để cô không bị ngã xuống, toàn bộ tâm tư đều bị chiếm giữ, lúc này mới nhớ ra hình như anh đã chạm vào da của cô, nhẵn nhụi căng đầy và mềm mại.

Tống Ngộ nghe lời nói của cô, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, giọng điệu mang theo vài nét chỉ trích: "Cô và tôi có mối thù sâu đậm gì mà sao cô luôn hung dữ với tôi thế hả, những người đó ôm cô cũng không thấy cô muốn đánh người ta.”

Anh đứng trên khán đài nhìn thấy rất rõ ràng, cô và những người đàn ông kia đập tay ôm nhau, cười nói đùa giỡn, sự phân biệt đối xử này quá rõ ràng rồi, cô đừng hòng phủ nhận.

Mạnh Tiệm Vãn giơ bình rượu rỗng trong tay lên, miệng chai đặt lên ngực Tống Ngộ điểm một cái, tỏ ý trong lòng anh phải hiểu rõ vì sao tôi đối với anh như vậy.

Hai bên có thể giống nhau sao? Người khác ôm cô là xã giao giữa anh em, bọn họ không có những ý nghĩ xấu xa kia, còn Tống Ngộ thì chính là một tên cầm thú ăn mặc chỉnh tề!

Tống Ngộ vẫn không biết mình đã bị gắn mác "cầm thú", anh giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, kim giờ đã quay tới số mười một, anh liền nghiêm túc nói: "Thời gian không còn sớm nữa, cô không về sao?”

Anh thu lại câu nói lúc trước, cô không uống say, không hề say một tí nào, vẫn là Mạnh Tiệm Vãn có thể đánh chết một con trâu, nhưng nếu uống tiếp thì không chừng sẽ say, đến lúc đó bên cạnh không có người quen, nếu gặp phải đàn ông như hổ rình mồi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Mạnh Tiệm Vãn ném chai rượu xuống, dùng mu bàn tay lau môi một cái, ngẩng đầu cười với anh, Tống Ngộ còn chưa kịp phản ứng vẻ mặt của cô đã thay đổi, sau đó ném tới mấy chữ: “Cần anh quan tâm à.”

Tống Ngộ nhíu mày "chậc" một tiếng, lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú, anh thật sự chưa từng thấy người nào tuyệt tình hơn cô, anh cố gắng giữ bình tĩnh: "Đi, tôi chở cô về, cô đã uống rượu rồi.”

Thái độ của Mạnh Tiệm Vãn không tốt, nhưng anh là một người có phong độ, không so đo chi li với nhóc con, hơn nữa cô cũng nhỏ anh năm sáu tuổi, có thể là đang ở trong thời kỳ nổi loạn...

Tống Ngộ thử nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đi về phía bãi đậu xe, giải thích với giọng điệu sâu xa: "Nơi này hẻo lánh, không dễ tìm người lái xe, chẳng lẽ cô trông cậy vào đám đàn ông kia đưa cô về à?” Anh nói xong, nhìn lướt qua những người đàn ông say rượu quay cuồng như ma quỷ múa loạn với ánh mắt ghét bỏ, còn tiện thể khoe khoang: "Một người đàn ông độc thân tuấn tú đẹp trai và giàu có như tôi chủ động đưa cô về nhà, cô còn băn khoăn cái gì, tôi mới là người phải lo lắng đây này.”

Lúc trước bởi vì thái độ của Mạnh Tiệm Vãn mà anh cảm thấy buồn bực ở trong lòng, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết, khi so sánh anh với những người đàn ông kia, vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra người nào giỏi người nào kém.

Mạnh Tiệm Vãn lấy tay che ngực, quay mặt nôn khan.

Tống Ngộ: "..."

Chẳng phải là không say rượu sao? Nôn cái gì chứ?

Mạnh Tiệm Vãn hất tay Tống Ngộ ra, nghiêng mắt nhìn, khịt mũi khinh thường với lời nói của anh: "Anh hãy biết xấu hổ một chút đi, có được không? "May mà vẻ ngoài của anh đẹp thật, nếu đổi lại người khác nói lời này thì cô sẽ trực tiếp ra tay đánh người, muốn làm ai buồn nôn à.

Xe của Tống Ngộ dừng ở bãi đậu xe ngoài trời cách đó không xa, anh mở khóa và mở cửa ghế lái phụ.

Mạnh Tiệm Vãn nhìn xe rồi lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh xe, tài xế miễn phí không dùng thì uổng, cô hơi do dự một chút liền ngồi vào.

Tống Ngộ đóng cửa xe lại, đứng ngay tại chỗ, không thể tin được mà nghiêng đầu, cách cửa kính nhìn vào Mạnh Tiệm Vãn đang thắt dây an toàn. Anh đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối lần nữa, không nghĩ tới cô lại dễ dàng đồng ý như vậy, trái lại khiến anh không biết phải làm sao.

Anh chần chờ một lát rồi ngồi vào ghế lái, lúc kéo dây an toàn, vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu hỏi Mạnh Tiệm Vãn: "Cô dám hơn nửa đêm lên xe của tôi, không sợ tôi có ý đồ xấu với cô sao?”

Tống Ngộ phát hiện mình rất mâu thuẫn, lúc Mạnh Tiệm Vãn lạnh lùng châm chọc anh thì trong lòng cảm thấy không thoải mái, lúc cô ngoan ngoãn anh lại cảm thấy không thể thích ứng được.

Khuỷu tay Mạnh Tiệm Vãn đặt lên mép cửa sổ xe, ngón tay chống thái dương, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh đang nói nhảm gì vậy, anh có lá gan đó à?”

Tống Ngộ: "..." Mạnh Tiệm Vãn như vậy mới là bình thường.

Chiếc xe được khởi động và lái đi trong bóng đêm mênh mông, gió đêm từ từ thổi qua, khó có được vài sự mát mẻ, không cần phải bật điều hòa. Thời gian này lượng xe đi lại trên đường rất thưa thớt, cả đường đi vô cùng suôn sẻ, ngay cả đèn đỏ cũng không gặp nhiều.

Mạnh Tiệm Vãn ngủ trong hoàn cảnh thoải mái yên tĩnh như vậy, thân thể nghiêng ra ngoài, đầu dựa vào cửa xe, tóc dài che nửa khuôn mặt, hơi thở nhẹ nhàng.

Tống Ngộ gọi hai tiếng cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, đoán chắc cô đã ngủ say rồi, anh không khỏi lắc đầu cảm thán, lá gan của cô đúng là lớn, thật sự không hề lo lắng và cũng không sợ anh chở cô đem đi bán à.

Tống Ngộ khóa cửa xe, không lên tiếng quấy rầy nữa, tay đặt trên vô lăng nhìn thẳng về phía trước, yên lặng lái xe, trên đường ánh đèn neon lóe lên và đèn pha trước xe hòa lẫn vào nhau, bên tai ngoại trừ tiếng gió, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Tống Ngộ cảm thấy, cứ tiếp tục lái xe như vậy tựa như cũng không tệ.

Anh biết địa chỉ biệt thự nhà họ Mạnh, một lúc sau đã lái đến cửa lớn, người gác cổng thay ca thò đầu ra cửa sổ, thấy xe xa lạ đang định ngăn lại thì chợt chú ý tới Mạnh Tiệm Vãn ngồi ở ghế lái phụ, không hề hỏi bất cứ điều gì liền mở cửa cho Tống Ngộ đi vào.

Xe chạy vào cửa hàng rào sắt và dừng ở đường chính, Mạnh Tiệm Vãn vẫn chưa tỉnh, cô đang ngủ rất say, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Tống Ngộ xuống xe, vòng sang bên kia mở cửa xe, khom lưng cởi dây an toàn cho cô, nhẹ giọng gọi: "Mạnh Tiệm Vãn? Mạnh Tiệm Vãn?”

Một ngọn đèn đường phong cách cung đình kiểu châu Âu ở ngay phía sau, ánh đèn bạc trắng như ánh trăng chiếu xuống, Tống Ngộ ở khoảng cách gần như vậy có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ trên mặt cô, một bên chóp mũi có nốt ruồi nho nhỏ, nhạt màu, nếu không chú ý sẽ không nhìn ra, ít nhất mấy lần trước anh cũng không phát hiện.

Tống Ngộ ma xui quỷ khiến, đưa tay đẩy tóc trên mặt cô ra, hơi thở nhẹ của cô mang theo mùi rượu nhàn nhạt, phun lên mặt anh, dáng vẻ thật sự rất yên tĩnh và ngoan ngoãn hiếm thấy.

Anh nhìn chằm chằm môi Mạnh Tiệm Vãn một lúc lâu, đôi môi rõ ràng không hề tô son mà màu môi lại đẹp đến như vậy, khiến cho người ta muốn hôn lên, nếm thử có phải vừa mềm mại vừa ngọt ngào hay không.

Mạnh Tiệm Vãn đột nhiên mở mắt ra, Tống Ngộ hoảng sợ, còn chưa kịp lùi ra thì Mạnh Tiệm Vãn đã ngẩng đầu đυ.ng mạnh vào, trán đυ.ng vào sống mũi cao thẳng của anh.

"A!"

Tống Ngộ kêu một tiếng, bịt mũi, đau đến mức sắp chảy ra nước mắt.

Mạnh Tiệm Vãn: "Anh muốn làm gì?”

Tống Ngộ nổi giận nói: "Tôi định đánh thức cô chứ làm gì nữa?” Anh không muốn thừa nhận nếu cô không tỉnh thì có lẽ anh đã không thể kiểm soát được bản thân.

Hai người một người ngồi trong xe, một người khom người đứng ở bên ngoài xe, dán sát vào gần nhau, từ góc độ người ngoài nhìn giống như đang hôn môi.

Mạnh Duy Hạ nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt đầy vẻ khϊếp sợ không thể che giấu được.

Mọi người trong nhà đều đã ngủ, cô ta vốn đang thức đêm vẽ bản thảo thiết kế trong phòng mình thì nghe thấy tiếng lốp xe chạy qua mặt đường truyền đến từ sân trước, vì thế cô ta kéo rèm cửa sổ ra và đứng ở ban công nhìn, sau đó đã bất ngờ nhìn thấy hình ảnh khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.

Trong đêm tối, bóng người đứng bên ngoài xe hơi quen thuộc, cô ta không suy nghĩ liền khoác áo xuống lầu.

"Các người.. các người đang làm gì vậy?" Giọng nói của Mạnh Duy Hạ hơi run rẩy, cho dù tận mắt nhìn thấy Tống Ngộ, cô ta vẫn không thể tin được chuyện đang xảy ra ở trước mắt.

Mạnh Tiệm Vãn đẩy Tống Ngộ chắn bên cửa xe ra và bước xuống xe, khi nhìn thấy sắc mặt Mạnh Duy Hạ, không cần nghĩ cũng biết cô ta lại hiểu lầm rồi.

Nhưng mà bây giờ cô quá mệt mỏi, không muốn dây dưa với Mạnh Duy Hạ, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không nhìn ra sao? Hôn môi đấy, nếu cô tới trễ một chút, chắc cũng có cả đứa bé rồi.”

Tống Ngộ: "??? ”

------ Ngoài lề------

Tống Ngộ: Không biết chuyện gì xảy ra, rất đột ngột, tôi có cần chuẩn bị tâm lý làm cha hay không:)