Chương 37: Tiểu Bát Như Kẻ Ngốc

Lúc Mạnh Tiệm Vãn đang ở trong phòng vệ sinh sấy tóc thì nghe thấy điện thoại trên giường vang lên âm thanh thông báo của Wechat.

Sau khi hoàn toàn sấy khô tóc, cô mới đi ra, cầm điện thoại trên chăn lên, cô đã chơi cả ngày, bây giờ chỉ còn lại 8% pin, biểu tượng nhỏ hiển thị pin ở góc trên bên phải đã biến thành màu đỏ nên cô tìm cục sạc pin cắm vào trước.

Cả người cô nằm ngửa trên giường dang tay dang chân hình chữ đại, mái tóc dài màu hồng phấn xõa tung ra trông rất nổi bật, sáng bóng dưới tấm ga trải giường màu lam nhạt. Cô cầm điện thoại bằng cả hai tay và thấy một yêu cầu thêm bạn bè.

Mạnh Tiệm Vãn nheo một con mắt, gì vậy?

Cửa hàng làm móng có dán mã QR WeChat công khai, chủ yếu là Đào Nhiễm xử lý, bình thường sẽ gửi một số nội dung hoạt động đến vòng tròn bạn bè. Trên mạng cũng có cửa hàng, có thể đặt online trước, rất ít người thêm Wechat riêng của cô để đặt lịch làm móng tay.

Cô nhìn thấy đối phương kết bạn thông qua danh thϊếp, đoán rằng có thể là khách hàng cũ giới thiệu.

Dựa trên nguyên tắc mở cửa làm ăn, Mạnh Tiệm Vãn thêm vị khách hàng này, nhưng một giây sau cô liền hối hận, cô không thiếu chút tiền này, cũng thật sự không thích trong danh bạ có người xa lạ.

Cô thở dài, lưu mấy tấm hình trong trang cá nhân Đào Nhiễm gửi cho vị khách hàng này, thái độ không lạnh không nóng, thậm chí hơi qua loa: "Chín bức ảnh này là do nhân viên sơn móng tay chuyên nghiệp trong tiệm thiết kế, cô xem có thích cái nào không? Hoặc là cô muốn làm theo yêu cầu của cô cũng được, tôi sẽ tạo cho cô một cuộc hẹn.”

Tống Ngộ mở hình ảnh ra, một đống móng tay rực rỡ sắc màu đập vào mắt, hoa cúc nhỏ, ngôi sao nhỏ, dưa hấu nhỏ, dâu tây nhỏ... Còn mang theo viên kim cương vụn sáng bóng lấp lánh, làm hoa cả mắt anh.

Cảnh tượng bị lừa làm móng tay lần trước vẫn còn hiện rõ trước mắt, anh che mắt ngăn cản mình nhớ tới, chuyện đó cả đời này anh thật không muốn nhớ lại, nó quá xấu hổ, anh ước gì có thể xóa bỏ đoạn quá khứ này.

Tống Ngộ ho khan một tiếng, tay trái bưng một ly nước trên tủ đầu giường, uống một ngụm để thông cổ họng, một tay đánh máy trả lời: "Tạm thời tôi chưa chọn được, chờ một chút.”

"OK, cô cứ từ từ chọn.”

Mạnh Tiệm Vãn rời khỏi khung chat, định mở trò chơi, nhưng không bao lâu sau đối phương đã gửi tới một tin nhắn: "Tôi đã xem xong nhưng không tìm được hình yêu thích. Tôi sẽ nhắn lại sau.”

Mạnh Tiệm Vãn không còn nhiều kiên nhẫn, cửa hàng kinh doanh hoàn toàn dựa vào mấy cô gái kia, cô chỉ xem như bà chủ, phụ trách bỏ tiền nhập hàng, kiểm kê sổ sách. Cô nhìn chằm chằm dòng chữ kia một lúc lâu, ý định xóa bỏ kết bạn trong đầu xuất hiện, khi cô mở avatar đối phương ra, liền mở to hai mắt giống như phát hiện đại lục mới.

Mạnh Tiệm Vãn không xác định, lại liếc mắt nhìn bạn bè của đối phương một cái, suy đoán trong lòng được chứng thực, cô nghiến răng, cười lạnh ở trong lòng.

Ngón tay cô nhấn mạnh vào màn hình điện thoại di động và đánh chữ, sức lực rất lớn giống như muốn chọc thủng màn hình. Sau đó, một dòng chữ xuất hiện trong khung tin nhắn, Mạnh Tiệm Vãn nhấp gửi: "Tống Ngộ, anh muốn chết à!”

Tống Ngộ: "..."

Chuyện gì xảy ra vậy? Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi sao?

Tống Ngộ rùng mình, ly nước trong tay cầm không vững, nửa ly nước đổ lên chăn, chỉ cần nhìn dòng chữ này đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Mạnh Tiệm Vãn. Anh đặt ly nước lên tủ đầu giường, buộc mình phải tỉnh táo lại, cách màn hình Mạnh Tiệm Vãn không đánh được anh, chột dạ cái gì chứ?

Tống Ngộ gửi icon mỉm cười: "Sao cô biết là tôi?”

Thừa dịp đối phương chưa trả lời, anh xuống giường gom chăn ướt thành một cục ném vào phòng vệ sinh, rồi từ trong tủ lấy một cái chăn mới.

Một lát sau, Mạnh Tiệm Vãn gửi hai bức ảnh tới, thứ nhất là ảnh chụp màn hình tên WeChat của anh, là một chữ "Ngộ"; thứ hai là ảnh chụp màn hình danh sách bạn bè của anh.

Đồng thời, cô cũng thấy được bình luận của Tống Ngộ và Triệu Dịch Sâm dưới vòng bạn bè đều là những đề tài về cô.

Tống Ngộ vỗ trán một cái, thầm nghĩ mình sao lại sơ suất như vậy. Anh phải lập tài khoản khác thêm wechat của cô, đáng tiếc bây giờ nói gì cũng vô dụng.

Anh cười gượng, cố gắng lấy lại hình ảnh của mình: "Cô quả thật thông minh, đã phát hiện ra hết rồi. Haha.”

Mạnh Tiệm Vãn không thảo luận chuyện này với anh, cười đánh ra một dòng chữ: "Tôi nhớ vừa rồi anh nói muốn làm móng tay, đừng quên ngày mai đến cửa hàng sớm một chút, báo tên tôi để khỏi hẹn trước nha. Không chọn được bức vẻ yêu thích cũng không quan trọng, tôi sẽ yêu cầu thợ làm móng thiết kế riêng cho anh. 【Mỉm cười】"

Tống Ngộ: "..."

Mạnh Tiệm Vãn sửa lại biệt danh của anh với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hai chữ "Tống Ngộ" xuất hiện ở góc trên bên trái giao diện trò chuyện. Cô cắt nửa đầu nội dung trò chuyện của hai người, đăng lên vòng bạn bè kèm theo dòng chữ: "Cảm ơn anh Tống một lần nữa đến thăm cửa hàng làm móng Hạng Vãn, hy vọng lần này vẫn có thể làm cho anh hài lòng. 【Vỗ tay】"

Triệu Dịch Sâm là người đầu tiên like, tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác mà bình luận ở phía dưới: "Lúc Tiểu Bát làm móng tay, có thể phát sóng trực tiếp cho chúng tôi xem không? Nếu không thì gửi một bức ảnh cũng được, thật muốn biết cậu ta thích cái nào. Bạn gái của tôi rất thích kiểu lần trước của cậu ta sơn”

Cố Thiệu Ninh: "Woa, kí©h thí©ɧ. ”

Tề Chính: "Tiểu Bát Tiểu Bát, thích làm móng, giống như một thằng ngốc, không thể hiểu nổi cậu.”

Hứa Thiêm: "???”

Dĩ nhiên bản thân Tống Ngộ cũng nhìn thấy vòng bạn bè này, anh tức giận đấm vào ngực giậm chân, người độc ác nhất vẫn là Mạnh Tiệm Vãn, đâm một đao trúng chỗ yếu nhất của anh.

Tống Ngộ hít sâu một hơi, tự nhủ mình không được tức giận, việc cấp bách là phải phá hủy bằng chứng trước khi nhiều người trong vòng bạn bè nhìn thấy.

Anh gửi tin nhắn riêng: "Mạnh Tiệm Vãn, xóa bài trong vòng bạn bè cho tôi!!!”

Mạnh Tiệm Vãn không trả lời anh, Tống Ngộ bất đắc dĩ, nói với thái độ mềm nhũn: "Tôi không làm móng tay, tôi chỉ đùa giỡn với cô thôi, cô đừng coi là thật mà.”

Tống Ngộ: "Mạnh Tiệm Vãn? Cô có ở đó không?”

Tống Ngộ: "Mạnh Tiệm Vãn? Wifi nhà cô bị hỏng à?”

Đối phương vẫn coi anh không tồn tại, Tống Ngộ hèn mọn: "Tôi sai rồi, cầu xin cô đó.”

Mặc cho Tống Ngộ trên WeChat nói điên cuồng như thế nào, Mạnh Tiệm Vãn vẫn mắt điếc tai ngơ, giật giật ngón tay, cài đặt chế độ "Tin nhanh tránh quấy rầy" cho anh, sau đó vui vẻ thoát wechat ra chơi game.

Đêm nay, nhất định sẽ có người trằn trọc, khó ngủ đây.

Mạnh Tiệm Vãn chơi hai ván thi bị cơn buồn ngủ tập kích, liền quay đầu ngủ, ngủ đến khi trời sáng, mặc quần áo thể thao chạy vài vòng trong sân, làm mấy nhóm động tác duỗi người rồi ngồi ở phòng ăn điểm tâm.

Khoảng thời gian trước cô không về nhà, Mai Tư Tú rất nhớ cô nên cố ý ngồi bên cạnh cô, múc cho cô một chén cháo đậu đỏ, lại gắp cho cô một cái bánh chiên cô thích, cũng là nhân đậu đỏ ngọt ngào: "Vãn Vãn, gần đây con bận cái gì sao?”

"Không bận, chỉ là đi chơi với bạn bè." Trên bàn cơm có những người khác ở đây, Mạnh Tiệm Vãn không muốn nói nhiều, cầm bánh chiên cắn một miếng, lớp vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm dẻo, nhân đậu đỏ cắn kêu sột soạt, tan trong miệng thơm ngọt mềm mại, cô nhịn không được cắn một miếng lớn, hơi nóng nên phải thở ra một hơi.

Bà cụ ở đối diện liếc cô một cái, lông mày nhíu lại, thiếu chút nữa viết hai chữ "ghét bỏ" ở trên mặt.

Mạnh Tiệm Vãn làm như không thấy, cô lấy điện thoại di động ra bày ở bên cạnh đĩa, không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật nảy mình, Tống Ngộ đã gửi cho cô hơn bốn mươi tin nhắn, tất cả đều là tác phẩm của đêm qua.

Cô mở khung chat, lịch sử tin nhắn tự động nhảy lên trên cùng, Tống Ngộ nhắn một đống lời vô nghĩa, đơn giản chỉ là hy vọng cô xóa đi bài đăng làm nhục danh dự của anh trong vòng bạn bè.

Ngón tay Mạnh Tiệm Vãn trượt lên trên hai cái, khóe miệng buồn cười nhếch lên, cô không nhìn kỹ nội dung kia, lúc chuẩn bị rời khỏi, Tống Ngộ vừa vặn lại gửi tới một tin nhắn.

"Mạnh Tiệm Vãn, cô đã tỉnh chưa? Tôi suy nghĩ cả đêm, nếu không cô đưa ra điều kiện đi, phải làm thế nào cô mới chịu xóa cái bài đăng đó đi hả?”

------ Ngoài lề------

Còn chưa kết hôn, địa vị gia đình thấp như vậy có được không?

Tống Tiểu Bát: Đừng nói nữa, nam chính bị phát hiện nhanh nhất trong lịch sử, tôi khóc đây:)