Chương 38: Tôi Đồng Ý Ở Bên Anh Ta

Tống Ngộ ngồi trên xe chạy tới công ty, từ đầu đến cuối hàng lông mày đều nhíu chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khung chat nói chuyện của hai người, nếu không phải còn có thể gửi tin nhắn bình thường thì anh thật nghi ngờ mình bị Mạnh Tiệm Vãn kéo vào danh sách đen.

Tạ Vịnh ngồi ở ghế lái phụ thỉnh thoảng nhìn anh qua gương chiếu hậu, khi thấy dáng vẻ mặt mày ủ rũ, lo lắng của anh thì không khỏi hỏi một câu: "Tổng giám đốc Tống, có chuyện gì khó giải quyết sao?" Nếu có thì người làm trợ lý như anh ta chắc chắn phải nghĩ ra cách giải quyết trước.

Ngón tay Tống Ngộ chống lên thái dương xoa hai cái, bất giác nhỏ tiếng nói: "Là rất khó giải quyết. "Anh bị Mạnh Tiệm Vãn treo trên WeChat suốt một đêm, hình tượng sắp bị hủy hết rồi.

"Chuyện gì vậy?" Tạ Vịnh hỏi tiếp.

Điện thoại di động trong lòng Tống Ngộ vang lên một tiếng, anh không để ý đến việc thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Tạ Vịnh, lập tức cúi đầu kiểm tra, là tin nhắn của Mạnh Tiệm Vãn, tin nhắn vẫn không hề nể mặt như cũ giống như con người của cô: "Đây chính là anh nói, điều kiện của tôi là anh mặc váy chụp một tấm ảnh tự sướиɠ đăng lên vòng bạn bè.”

Tống Ngộ: "...?”

Mạnh Tiệm Vãn: "Không muốn à? Vậy quên đi, dù sao từ tối hôm qua đến sáng nay cũng đã có rất nhiều người nhìn thấy, xóa hay không xóa cũng không khác nhau. 【Mỉm cười】"

Tinh thần của Tống Ngộ đã bị phá hủy.

Bây giờ anh nhìn thấy icon mỉm cười kia thì trong lòng lại cảm thấy uất ức, không thở nổi. Quả nhiên, con nhóc chết tiệt Mạnh Tiệm Vãn này vừa cười lên thì không có chuyện tốt đẹp.

Tâm trạng của Mạnh Tiệm Vãn trái lại rất thoải mái, cô ăn xong nửa bát cháo đậu đỏ còn lại, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, Tống Ngộ vẫn yên lặng, không có gửi tin nhắn nữa, chắc hẳn đã bị yêu cầu của cô dọa lui rồi.

Cô cầm lấy điện thoại di động, chào Mai Tư Tú rồi rời khỏi phòng khách, chuẩn bị đi kiểm tra cửa hàng, cô vừa mới đi vào hầm để xem đã thấy Mạnh Duy Hạ đang chờ ở đây.

Căn cứ vào nội dung trò chuyện vào mấy lần trước, Mạnh Tiệm Vãn cũng đoán được cô ta muốn nói cái gì, chắc hẳn cô ta cũng đã nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè vào tối hôm qua, chắc lại suy nghĩ lung tung, trong đầu toàn nghĩ những thứ không đâu.

"Mạnh Tiệm Vãn, cô có ý gì?" Mạnh Duy Hạ giẫm giày cao gót đi tới, đứng bên cạnh cô, chiều cao còn chưa bằng Mạnh Tiệm Vãn đi giày đế bằng, đành phải ngước nhìn cô, khí thế lập tức kém hơn phân nửa.

Mạnh Tiệm Vãn từ trên cao nhìn xuống, không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, trong tay cầm chìa khóa xe ấn một cái, chiếc xe thể thao màu vàng sáng kia mở ra, sau đó cô nói với giọng điệu không kiên nhẫn: "Chị lại muốn nói cái gì? Hôm nay tôi không rảnh để ý đến chị.”

"Tối hôm qua cô đăng lên nhóm bạn bè là đang khoe khoang với tôi sao?" Mạnh Duy Hạ cắn môi, vẻ mặt hơi ngang ngược, một lúc lâu sau, cô ta thốt ra một câu từ trong khoé miệng: "Có phải cô cảm thấy rất có cảm giác thành tựu không? Tôi thích người đàn ông đó nên cô cố tình trêu chọc với anh ấy.”

Mạnh Tiệm Vãn đưa tay đỡ trán trán, từ trước đến giờ cô chưa từng cảm thấy vô lực như vậy, cảm giác mình và Mạnh Duy Hạ luôn ở hai tần số khác nhau, cô đăng lên chẳng qua là vì trêu đùa Tống Ngộ, sao lại biến thành khoe khoang với cô ta rồi? Về phần cảm giác thành tựu là vì Tống Ngộ không thể làm gì được nên rất có cảm giác thành tựu.

Mạnh Tiệm Vãn nắm lấy cánh tay Mạnh Duy Hạ, đẩy cô ta sang một bên, tỏ ý cô ta đã đứng chắn cửa xe rồi: "Tùy chị nghĩ như thế nào, tránh ra, tôi phải đi.”

Mạnh Duy Hạ bị đẩy đến lảo đảo một bước, nhưng vẫn cố chấp giữ tay nắm cửa xe, bày ra dáng vẻ cô không nói rõ ràng thì tôi sẽ không bỏ qua.

Mạnh Tiệm Vãn chống tay lên thân xe, tay kia chống sang bên hông, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Duy Hạ với ánh mắt không kiên nhẫn, một lát sau, khi thấy cô ta vẫn không buông tay, cô bất đắc dĩ cười: "Chị hai này, chị đang diễn hài à? Chị thích Tống Ngộ thì chị tự mình theo đuổi đi, chị cứ tìm tôi kiếm chuyện làm gì? Lẽ nào chị nghĩ nói mấy câu với tôi là theo đuổi được anh ta sao?" Cô không hiểu nổi chị ta nghĩ cái gì, chắc vì tình yêu mà choáng váng đầu óc.

Mạnh Tiệm Vãn nói xong câu này thì thật sự không còn kiên nhẫn nữa, cô kéo Mạnh Duy Hạ ra, nâng cửa xe lên, khom lưng ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Tiếng động cơ ầm ầm vang vọng trong hầm đổ xe trống trải, ánh mắt Mạnh Duy Hạ nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt giống như muốn bốc cháy.

Mạnh Tiệm Vãn hạ cửa sổ xe xuống, châm chọc nói một cậu: "Quên nói với chị, hình như Tống Ngộ đang theo đuổi tôi, nếu chị lại trêu chọc tôi thì tôi sẽ đồng ý ở bên anh ta đó.”

Khi thấy vẻ mặt của Mạnh Duy Hạ đột nhiên thay đổi như ý muốn của mình, Mạnh Tiệm Vãn khoái chí cười lên, cô đạp chân ga, lái xe ra khỏi gara, nghênh ngang rời đi.

Bị Mạnh Duy Hạ làm phiền muộn lâu như vậy, cô phải thu lại một chút lãi chứ, sở trường của cô nhất chính là nhanh, chuẩn, tàn nhẫn đâm trúng điểm yếu của đối phương.

——

Tạ Vịnh phát hiện, cả ngày Tống Ngộ cứ ngây người không có tinh thần, cách một lúc lại xem Wechat, chắc hẳn đêm qua không nghỉ ngơi tốt nên quầng thâm dưới mắt hiện lên rất rõ ràng.

Làn da của anh vốn trắng, đeo kính gọng vàng trông vừa anh tuấn vừa lạnh lùng, chí cần hơi toát ra một chút mệt mỏi cũng dễ dàng bị người phát hiện. Đôi môi rất mỏng, đường viền môi sắc bén, khi mím lại chỉ có độ cong nhẹ, cho thấy tâm trạng không tốt.

Buổi sáng Tạ Vịnh hỏi không ra kết quả, anh ta thấy Tống Ngộ bày ra khuôn mặt lạnh như khối băng ngàn năm cũng không dám hỏi nữa, sợ chạm đến giới hạn của anh.

Thật vất vả mới chịu đựng được đến giờ tan tầm, Tạ Vịnh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng được giải phóng.

Tống Ngộ nhìn chằm chằm trên bàn nửa ngày, không lật xem giấy tờ nào, rồi lại giống như không biết đυ.ng công tắc nào mà đột nhiên đứng lên, xách áo khoác âu phục, vừa đi vừa mở âu phục khoác bên ngoài áo sơ mi, khóa lại nút áo trước người.

Tạ Vịnh há miệng, muốn hỏi anh có sắp xếp gì không, còn chưa nói ra miệng thì Tống Ngộ đã sải bước đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Xe chạy đi như bay, dừng ở trước cửa tiệm làm móng Hạng Vãn.

Tống Ngộ nhìn thấy Mạnh Tiệm Vãn trên vòng bạn bè một tiếng trước, cho thấy cô đang ở trong cửa hàng, anh lái xe tới đây chính là vì để thương lượng với cô làm sao mới có thể xóa được bài đăng kia.

Bảo anh mặc váy, chụp ảnh tự sướиɠ là chuyện không thể, hoàn toàn không thể!

Đào Nhiễm vừa nhìn thấy Tống Ngộ liền nhiệt tình đi tới chào anh, khuôn mặt mũm mĩm nở nụ cười: "Anh Tống, cuối cùng anh cũng tới rồi! Hôm nay anh muốn làm móng tay kiểu gì? Chị chủ đã nói với tôi, riêng anh không cần phải xếp hàng đặt lịch hẹn nên tôi sẽ làm cho anh trước!”

Tống Ngộ nhắm mắt lại, cố gắng đuổi hình ảnh làm móng tay lần trước ra khỏi đầu, sau khi bình tĩnh lại mới hỏi: "Bà chủ của các cô đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”

Đào Nhiễm sửng sốt: "Chị ấy vừa đi rồi.”

Tống Ngộ nhíu mày, không ngờ lại đến trễ một bước, Mạnh Tiệm Vãn là tia chớp à? Nhấp nháy nhanh như vậy.

"Cô ấy có nói đi đâu không?" Tống Ngộ hỏi.

Quan hệ giữa Mạnh Tiệm Vãn và nhân viên cửa hàng đều vô cùng tốt, bình thường sẽ nói một số chuyện vui vẻ, trước khi đi cô vừa sắp xếp lại sơn móng tay ở trên kệ, vừa nói chuyện phiếm với mọi người. Đào Nhiễm nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói với vẻ mặt giật mình: "Cô ấy nói đến phố biểu diễn xe hơi rồi. ”

Ở Thành Bắc có phố biểu diễn xe hơi tên là Thanh Hà Loan, cách ba năm năm tổ chức biểu diễn xe hơi, không giống như đua xe, biểu diễn xe hơi chú trọng đến kỹ thuật, các loại khiêu chiến độ khó cao, những người không có chút tài năng đặc biệt sẽ không dám tham gia.

Tống Ngộ căn cứ theo bản đồ tìm đến nơi. Tại Kim Ô Tây Quân, toàn bộ sân khấu biểu diễn ánh sáng lờ mờ, cứ cách năm mét lại có một ngọn đèn đường rực rỡ. Anh bất ngờ phát hiện, người đến xem không ít, đa số đều là người cầm điện thoại di động quay video.

Tống Ngộ nhìn xuyên qua đám người cũng không tìm được Mạnh Tiệm Vãn, chỉ có một khả năng, cô không phải tới xem biểu diễn xiếc ô tô, mà là làm một người biểu diễn...

Anh còn chưa kịp suy nghĩ xong, đài phát thanh hiện trường đã truyền đến cái tên quen thuộc: "Màu xanh lam A31 chính là nhân tài mới xuất hiện của chúng ta —— Mạnh Tiệm Vãn!”

------ ngoại ngữ------

Tiểu Bát: Cô ấy giống như gió, nhanh đến nỗi không thể nắm bắt được, than ôi...